Bởi vì một câu " Không về được "của kỵ sĩ trưởng, Giản Kiều lập tức liền nhảy lên xe ngựa, chạy tới phủ công tước.
Cậu muốn đổi lại với Lôi Triết.
Cậu sợ chết, nhưng cậu sợ Lôi Triết thay mình đi chết hơn.
Sau khi gõ mở cửa của phủ công tước, cậu mới từ trong miệng quản gia biết được, Lôi Triết cùng lão công tước đã đi tới trại lính. Hai cha con bọn họ sẽ cùng nhau xông pha lên chiến trường.
Giản Kiều liền vội vội vàng vàng chạy tới quân doanh, nhưng ngay cả cửa của quan doanh cũng không vào được. Lôi Triết kiên quyết không chịu gặp cậu.
Giản Kiều đứng ở ngoài chờ đợi.
Lôi Triết không ra, thì cậu không đi trở về.
Nhưng cậu đánh giá quá cao năng lực của chính mình. Khổ nhục kế này căn bản không có chỗ trống để triển khai. Lôi Triết phái mấy người lính, trực tiếp trói cậu lại đem về nhà trọ, còn bày mưu đặt kế để hai tên người hầu nam khóa trái phòng ngủ của cậu.
Mãi đến tận ngày quân đội xuất phát ấy, Giản Kiều mới giành được tự do.
Cậu leo leo lên tòa nhà cao ở cổng thành, sắc mặt tái nhợt mà nhìn xuống.
Lôi Triết mặc khôi giáp màu đen cưỡi ngựa đi ở trước nhất, lão công tước lạc sau hắn nửa vị trí. Lần này, hai cha con bọn họ là chính Phó chủ soái.
Kẻ cầm đầu dẫn đến chiến tranh bạo phát, An Đức Liệt thân vương lững thững đi theo hai người, trong mắt ẩn giấu dã tâm cùng sự không cam lòng khi phải chịu làm kẻ dưới trướng.
Hắn nỗ lực lợi dụng cuộc chiến tranh này để thiết lập vững vàng vị trí thái tử của mình. Hắn cần phải có một chiến công và danh vọng lớn lao chứng tỏ sự oai phong của bản thân. Còn ở trong chiến tranh sẽ chết mất bao nhiêu người, thì điều này hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Có lẽ 300 người bị tàn sát dã man kia, cũng chỉ là một loại thủ đoạn giúp cho hắn khơi mào lên ngọn lửa chiến tranh.
" Lôi Triết, Lôi Triết!"
Giản Kiều nằm nhoài trên tường thành, một tiếng tiếp một tiếng mà gọi, thét cho đến khi cổ họng trở nên khản đặc.
Có rất nhiều người đồng thời gọi như cậu.
Bọn họ đứng ở trên tường thành, nhìn theo con trai của chính mình, trượng phu, bằng hữu, huynh đệ… Đi xa. Lần này đi, có khả năng một ít người trong quân đội mãi mãi cũng không về được nữa.
Nghĩ tới đây, Giản Kiều gọi càng cấp thiết hơn.
Nửa người cậu cũng đã nhoài ra tường thành, gần như muốn trực tiếp nhảy thẳng xuống. Hai người hầu nam cuống quýt ôm lấy eo cậu.
Giản Kiều thật hận không thể nhảy xuống, ngã thẳng vào trong lòng Lôi Triết. Như vậy, cậu có thể đem người kia đổi lại.
Tiếng la của cậu bị nhấn chìm bên trong tiếng hô hoán như nước thủy triều.
Ngay tại lúc này, trong lòng Lôi Triết sinh ra ý nghĩ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Giản Kiều. Khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc lên không mang theo một tia biểu tình, trong tròng mắt xanh thẳm cũng không có nửa điểm chập trùng sóng lớn.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn Giản Kiều, ánh mắt thâm thúy đến mức dường như muốn đem đối phương hút vào.
Giản Kiều bị hắn nhìn quá mức chăm chú dần dần ổn định lại.
Hai người cách xa không gian, cách xa dòng người, nhìn nhau thật lâu.
Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của Giản Kiều, nhưng Lôi Triết lại vào lúc này thu hồi tầm mắt. Hắn gắp kẹp bụng ngựa, khiến cho tuấn mã dưới thân phi về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Cách Lan Đức.
Hai tay Giản Kiều chống đỡ tường thành, vội vội vàng vàng nhoài thân ra, lớn tiếng la lên: " Lôi Triết, Lôi Triết, anh mau trở về!
"Hai tên người hầu không chỉ ôm lấy eo cậu, còn ôm lấy chân của cậu. Nếu như không ai ngăn cản, vừa nãy cậu đã nhảy xuống! Quân đội biến mất ở cuối con đường, dân chúng tống biệt chậm rãi tản đi, chỉ có Giản Kiều là còn đứng ở trên tường thành, trên mặt mang biểu tình hồn bay phách lạc. Ở phía kia của bức tường thành có một cô gái, bên người cô có rất nhiều người hầu cùng kỵ sĩ vây quanh, có người giúp cô bung dù, có người giúp cô tách ra khỏi dòng người. Cô ấy mang theo duệ đuôi váy hoa lệ, không nhanh không chậm đi tới."Cậu chính là Giản Kiều?
"Cô ta tiếng nói chậm rãi hỏi. Giản Kiều lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú phía cuối đường, nhìn về nữ nhân kia, sau đó kinh ngạc phát hiện đối phương thế mà lại là Khắc Lệ Ty công chúa."Chính là tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!