Chương 38: (Vô Đề)

Giản Kiều hốt hoảng thất thố chạy về nhà trọ, rồi lại  hốt hoảng thất thố loanh quanh ở trong phòng, miệng vẫn hô lớn: "Không xong rồi, không xong rồi, hết thảy đều hỏng bét rồi!"

Không biết nghĩ đến cái gì, cậu gấp gáp hạ lệnh: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải sớm rời đi!"

Hai người hầu nam tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng bận trước bận sau mà thu thập hành lý.

Cùng lúc đó, bên ngoài ban công truyền đến âm thanh tuấn mã chạy băng băng. Tiếng vó ngựa kia vừa nhanh vừa vội, giống như muốn đem tất cả phiến đá trên đường phố đạp nát.

Giản Kiều không cần chạy đến bên cửa sổ thăm dò cũng biết được, là Lôi Triết đuổi tới.

Cậu vội vã đóng chặt cửa phòng, dùng phần lưng chặn lại chặt chẽ.

Một lát sau, tiếng bước chân nặng nề quả nhiên vang lên ở bên ngoài hành lang, sau đó là một trận ồ ồ thở dốc. Chỉ có thú hoang hung mãnh, bị trọng thương mới có thể phát ra tiếng thở dốc như thế này.

"Giản Kiều, cậu mau đi ra đây.

"Lôi Triết thấp giọng hét lên. Giản Kiều càng sốt sắng mà dán lên ván cửa, không dám nói một lời. Hai người hầu nam cũng dừng động tác thu thập hành lý, thấp thỏm bất an nhìn về phía cửa phòng."Tôi làm cho cậu buồn nôn như vậy sao, hả, Giản Kiều? Bị tôi hôn môi, cậu cảm thấy buồn nôn sao?

"Lôi Triết tiếng nói khàn khàn mà chất vấn. Nếu tỉ mỉ nghe, trong giọng nói của hắn thậm chí còn mang theo một tia nghẹn ngào. Hắn chưa bao giờ khổ sở như vậy! Giản Kiều nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Không, không buồn nôn. Tôi chỉ là….. Tôi chỉ là sợ sệt khí vị của huyết dịch. Lời giải thích này, cậu không nói ra. Hiện tại cậu không dám giao tiếp với Lôi Triết. Đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, Lôi Triết cười thảm một tiếng, dùng ngữ khí ngột ngạt tới cực điểm nói rằng:" Giản Kiều, cho tôi một câu lời chắc chắn đi!

Hoặc là cậu triệt triệt để mà từ chối tôi, nói cho tôi rằng cậu tuyệt đối không thể yêu tôi ; hoặc là cậu nên đồng ý với tôi, chúng ta có thể cố gắng cùng nhau. Giản Kiều, cậu mở cửa ra đi, để tôi gặp cậu một chút, để chúng ta đàm luận nói chuyện với nhau.

Giản Kiều! Đừng rời đi mà không nói một lời, đừng nói vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau! Cho tôi một đáp án rõ ràng đi, Giản Kiều!"

Nói xong những lời cuối cùng, hắn đã gần như van xin.

Giản Kiều vẫn đang lắc đầu.

Khóe mắt cậu hơi ửng hồng, có nước mắt óng ánh lộ ra.

Cậu không làm được. Cậu không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Cậu không thể dùng những lời nói sắc bén như lưỡi dao của mình để đâm vào trái tim của Lôi Triết, để cho Lôi Triết rơi vào thống khổ và tuyệt vọng ; cũng không có cách nào khắc phục sự sợ hãi của bản thân, bước chân vào vực sâu mà cậu đã từng phát thệ mãi mãi cũng sẽ không bước vào.

Tình yêu là vực sâu! Tình yêu nhất định sẽ tan biến! Nhưng tình bạn sẽ không, tình bạn có thể tồn tại đến khi địa cửu thiên trường. Cho nên, tại sao lại muốn phá hủy tình bạn này?

Đây là người bạn duy nhất mà cậu từng có!

Giản Kiều mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ, cả người nhìn có vẻ như sắp khóc lên.

Lôi Triết liền chờ đợi thêm giây lát, trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Sự im lặng này so với liệt hỏa càng làm cho hắn sốt ruột hơn.

"Cậu đi ra đây nhanh lên! Chúng ta mặt đối mặt nói chuyện cho rõ ràng mọi thứ!" Hắn mạnh mẽ một quyền nện ở trên ván cửa.

Sức mạnh khủng khiếp của hắn khiến Giản Kiều đang bám vào tấm cửa phải lao về phía trước.

Hai người hầu nam mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn, liền vội vàng tiến lên muốn giúp chủ nhân đồng thời chặn lại ván cửa. Một đầu hùng sư đang nổi giận không phải là thứ mà bọn hắn có thể đối phó. Nếu để cho Lôi Triết đập cửa xông vào, không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong đêm nay.

Nhưng tất cả đều đã sai.

Lôi Triết chỉ đập một cái vào cửa là đã ý thức được, phía sau cửa có một người, mà cái người kia nhất định là Giản Kiều.

Vì vậy, chỉ ở trong nháy mắt, con hùng sư gần như muốn phát điên này khắc chế sự sốt ruột cùng không cam lòng của chính mình. Hắn không vung ra quyền thứ hai, bởi vì hắn biết rằng, cú đấm này sau khi đánh ra, ván cửa nhất định sẽ nứt toác, mà người phía sau cửa cũng đồng thời phải chịu bị thương tổn.

Gỗ vụn sẽ cắt thương tổn hai má tái nhợt của cậu, sợ hãi sẽ chiếm đầy tròng mắt đen kịt ấy.

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, trái tim tức giận vô cùng của Lôi Triết lập tức liền mềm nhũn.

Hắn bất động thật lâu, thở dốc ồ ồ một tiếng tiếp một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!