Lôi Triết nhanh chân đi vào trong pháo đài, thời điểm gặp thoáng qua Gia Tây Á ngữ khí lạnh như băng nói rằng:
"Chớ tự mình đa tình, trận diễn xuất này không phải vì cô mà chuẩn bị. Nụ cười của cô khiến người khác phải bỏ ra vô số kim tệ đi mua, nhưng ở trong mắt tôi nó không đáng giá một đồng!"
Gia Tây Á nhún nhún vai, hoàn toàn không bị câu nói này xúc phạm tới.
"Thân mến, anh thật ấu trĩ!
"Cô ta bắn trả một câu. Lôi Triết cười nhạo một tiếng, tiếp tục đi vào bên trong. Sau khi trở lại phòng yến hội, người quản gia dùng khay phụng đưa ra chiếc túi vải do An Đức Liệt thân vương lưu lại cùng với chiếc nhẫn khắc tộc huy Cách Lan Đức. Lôi Triết cầm lại nhẫn, khoát tay nói:" Hãy lấy chồng kim tệ này cầm đi khen thưởng đám Chu Nho kia đi, biểu diễn của bọn họ làm cho tôi phi thường hài lòng."
Quản gia khom người lĩnh mệnh.
Lôi Triết đem nhẫn chụp vào trên ngón áp út, sau đó ngã dựa vào trong ghế sôpha, chậm rãi chuyển động chiếc nhẫn hình đầu sư tử ở ngón cái mà Giản Kiều tặng cho mình.
Đầu óc của hắn còn đang không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc trước sắp chia tay, mê muội cùng tâm tình kích động giống như sóng biển rửa sạch trái tim của hắn.
Hắn cúi đầu, mang theo mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, hôn một cái kim cương máu được khảm nạm trong miệng sư tử.
Ngay tại lúc này, vị nữ Chu Nho tên là Tá Y kia rụt đầu rụt cổ, nơm nớp lo sợ mà đi tới, bên trong giọng nói run run:
"Đại nhân, chúng ta vừa mới nhận được phần thưởng của anh, cho nên tôi ở đây là để thay mặt mọi người cảm tạ anh. Lòng hảo tâm của anh không gì sánh kịp, cảm tạ anh!"
Lôi Triết cụp mắt xoa xoa kim cương máu, thản nhiên điềm tĩnh đáp một tiếng, cặp chân dài tùy ý đặt ở trên cái bàn tròn, tư thái thập phần lười biếng.
Có thể nhìn ra được, màn biểu diễn ngày hôm nay thực sự đã lấy lòng được hắn. Hắn bây giờ như một đầu sư tử thỏa mãn, khắp toàn thân đều lộ ra vẻ thư thích nhàn tản.
Tá Y tỉ mỉ quan sát thần thái của hắn, vì vậy trở nên táo bạo hơn, quỳ sát xuống, nhỏ giọng nói rằng:
"Đại nhân, sau khi kết thúc diễn xuất, chúng tôi đã nhận được rất nhiều lời mời của quý tộc. Bọn họ hi vọng chúng tôi đi đến quý phủ của bọn họ tiến hành biểu diễn, còn nói sẽ cho chúng ta rất nhiều kim tệ. Thưa anh, anh có cho phép chúng ta làm vậy không? Chúng ta có thể đem tất cả kim tệ thu hoạch được sau khi diễn xuất đều cho anh, chỉ xin anh mỗi ngày ban thưởng cho mấy người chúng ta một ít bánh mì trắng là được rồi."
Bọn họ bị người khác nuôi dưỡng như súc vật, thức ăn tự nhiên sẽ là cám, lúa mạch da, rau héo….. đó là những thứ khó có thể nuốt xuống.
Trước khi bị bán vào phủ công tước trước, bọn họ thậm chí còn không biết ngủ ở trên giường là cảm giác gì. Một cái chuồng ngựa đơn sơ, chất đầy cỏ dại nơi sinh sống của những người như họ.
Một túi kim tệ khổng lồ như vậy là đồ vật mà bọn hắn chưa từng gặp từ xưa đến này. Vừa rồi, có mấy đồng bạn đã hôn mê bất tỉnh sau khi lấy được kim tệ.
Niềm vui sướng và hạnh phúc quanh quẩn tại trái tim mỗi người, mà Tá Y vô cùng can đảm bỗng nhiên ý thức được, chính mình đã gặp một người chủ nhân vô cùng nhân từ, cũng đã tìm được một nghề nghiệp cực kỳ tốt.
Vì vậy cô ấy đến đây.
Cô muốn xem thử mình có thể tranh thủ một chút để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn cho những người bạn đồng hành của mình hay không, giúp họ giống như người bình thường, có thể ăn những đồ ăn bình thường, ở tại phòng ốc bình thường để sinh hoạt.
Nếu như trước đây, Lôi Triết tuyệt đối sẽ một cước đưa cái nữ Chu Nho lòng tham không đủ này đạp ra ngoài. Dùng danh nghĩa phủ công tước để đi biểu diễn kịch nói ở một nhà rồi lại một nhà, bọn chúng định làm cái gì vậy? Đem phủ công tước cải tạo thành đoàn xiếc thú sao?
Kịch nói do hắn tự mình biên soạn chỉ có thể được tổ chức ở trong quý phủ của hắn, biểu diễn cho các tân khách hắn mời xem, người bên ngoài đừng có mơ.
Hết thảy đại quý tộc đều là làm như thế này.
Bọn họ chỉ muốn đem thứ đồ tốt nhất chiếm làm của riêng, thậm chí đem đem thứ đồ tốt nhất của người khác cướp đoạt lại, sau đó dùng những thứ tốt đẹp kia làm biểu tượng cho thân phận và địa vị của mình.
Nhưng mà, khi Lôi Triết ngẩng đầu lên, thời điểm lộ ra vẻ giận dữ, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Giản Kiều. Hắn nghĩ tới nghĩ về sự phục tùng và thỏa hiệp của cậu, cũng nghĩ sự ôn nhu cùng thiện lương của cậu.
Vì thế hắn siết chặt quai hàm của mình trong nháy mắt, sau đó ngữ khí nặng nề mà nói rằng:
"Có thể, tuy nhiên, các người chỉ có thể tiếp nhận lời mời ở những nơi có địa vị ngang ngửa hoặc là cao hơn phủ công tước. Lúc sắp ra khỏi cửa, các người còn phải nhận được sự đồng ý của quản gia, bằng không sẽ không được tự tiện rời đi."
Đây là sự nhượng bộ to lớn nhất hắn có thể làm ra.
Nếu bất kỳ con mèo hoặc con chó nào có thể mời Chu Nho của phủ công tước đi biểu diễn, như vậy thân là chủ nhân như hắn thì tính là gì? Trung đoàn trưởng của đoàn xiếc thú sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!