Chương 33: (Vô Đề)

Lôi Triết tức giận nhìn Gia Tây Á không mời mà tới, mà Gia Tây Á đã bình chân như vại mà ngồi xuống, lấy xuống cái bao tay thuần trắng, vì biểu diễn trên đài lễ phép vỗ tay tán thưởng.

Giọng nói Giản Kiều vô cùng bình tĩnh nói:

"Ba ngày trước, chúng ta mới làm ước định, ba ngày sau, anh liền trái với ước định của chúng ta. Đã như vậy, chuyện sau đó của anh tôi sẽ không can thiệp nữa, lần này là tôi nhiều chuyện rồi."

Lúc nói lời này, cậu vẫn nhìn đám người Chu Nho đó, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.

Cậu lần đầu nơm nớp lo sợ nhưng không chút do dự giao phó lòng tin nhỏ bé của mình cho con người, thu hoạch về lại là một kết quả như vậy. Sự chăm sóc và bảo vệ của cậu, có lẽ đối với Lôi Triết mà nói chỉ là một gánh vác.

"Không, tôi không có! Tôi căn bản là không có mời nữ nhân này! Quản gia, quản gia! Ông tới đây cho tôi!" Lôi Triết gấp đến độ đầy đầu đều là mồ hôi.

Hắn nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Giản Kiều, cấp thiết giải thích: "Giản, chuyện tôi đáp ứng với cậu thì tôi nhất định sẽ làm được, tôi —— "

Không chờ hắn giải thích quá nhiều, cũng không chờ quản gia biểu tình kinh hoàng đi tới một bên bàn tròn, lão công tước đã chậm rãi nói rằng:

"Là cha đã mời cô ta. Nhìn thấy trong danh sách khách mời không có tên cô ấy, cha đã một mình đem tên của cô ấy thêm vào, cha tưởng người hầu đem khách nhân trọng yếu nhất của buổi tối ngày hôm nay quên mất. Cha nghĩ rằng con đem Chu Nho đó mua lại là vì muốn trêu cho cô ta vui vẻ, cha cũng nghĩ rằng con tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy để dàn dựng kịch là vì muốn thu được ưu ái của cô ấy."

Lão công tước nhìn nhi tử của chính mình, thấp giọng nói rằng: " Cha muốn cho con thắng được tiền đặt cược, cha muốn cho con cầm lại cái viên nhẫn điêu khắc tộc huy kia.

"Rất rõ ràng, đối với Lôi Triết, hắn đều biết rõ tất cả. Hắn biết đến cái trò chơi ấy, cũng biết Gia Tây Á là mục tiêu truy đuổi của nhi tử mình. Hắn nghĩ rằng mình có thể giúp được con trai. Lôi Triết sửng sốt vài giây, sau đó liền lộ ra biểu tình phẫn nộ đến cực điểm. Hắn bỗng nhiên tới gần lão công tước, dùng chính thân hình cao lớn dị thường của bản thân áp bức hắn, cũng chỉ vào chóp mũi của hắn, gần như gầm nhẹ mà nói rằng:"Ông cho rằng, ông cho rằng, cái gì đều là ông cho rằng!

Ông luôn luôn đem ý chí của bản thân ông áp đặt lên trên đầu tất cả mọi người, nhưng xưa nay sẽ không cân nhắc tâm tình của chúng ta! 

"Ông cho rằng tôi yêu thích chiến tranh, yêu thích giết chóc sao? Không, tôi không thích! Năm năm tuổi ấy, tôi nói cho ông biết tôi muốn trở thành vân du kỵ sĩ, ông lại nói cho tôi rằng nam nhân Cách Lan Đức nhất định phải trở thành chiến sĩ. Vì vậy tôi liền trở thành một tên chiến sĩ."

"Ông biết lần thứ nhất tôi ra chiến trường, thời điểm nhìn thấy máu tươi cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt đầy đất, lúc ấy tôi đã xảy ra chuyện gì không? Tôi đã ói ra! Vì thế, tôi thiếu chút nữa bị kẻ địch chặt rơi đầu. Ra khỏi trận địa, tôi vẫn còn đang nôn mửa, tôi nôn liền ba ngày ba đêm thiếu chút nữa thì ngất! Khi đó tôi mới mười năm tuổi!"

"Nhưng tôi biết rằng, nhất định phải vượt qua sợ hãi, bởi vì ông không thích! Nếu như tôi không thể trở thành một tên chiến sĩ dũng cảm không sợ chết, tôi sẽ không xứng làm con trai của ông, tôi sẽ bị trục xuất, thậm chí còn bị cướp đoạt dòng họ Cách Lan Đức! Tôi không muốn trở thành phế vật trong miệng ông, vì vậy tôi cưỡng bách chính mình ngâm tại bên trong máu tươi, sa bên trong giết chóc, cuối cùng biến thành một quái vật vì chiến tranh mà sinh ra."

"Nhưng là, thời điểm khi tôi trả giá tất cả thậm chí còn cả tánh mạng của tôi để đi cướp đoạt vinh quang thuộc về Cách Lan Đức, thì tên Hoắc Nhĩ cái gì cũng không cần làm liền có thể thu được tình yêu vô điều kiện của ông.

Hoắc Nhĩ hưởng thụ quyền lực mà tôi mang đến, cướp đi tài phú cùng thổ địa tôi tích lũy chém giết ở trên chiến trường, chỉ vì ông yêu hắn vô điều kiện! Ông sẽ không cần yêu cầu hắn làm bất cứ chuyện gì! Hắn chỉ có một thân phận, đó chính là nhi tử ông dùng tình cảm chân thành nuôi nấng.

Ông nguyện ý đem hết thảy của mình cho hắn, sau đó cũng bao gồm cả tôi và Mộ An và tất cả cả mọi thứ! Vì vậy tôi bỗng nhiên hiểu ra, có vài thứ tôi vĩnh viễn cũng không chiếm được, tỷ như tình thương của cha."

Lôi Triết lắc đầu một cái, từng chữ từng câu mang đầy hận ý mà nói rằng:

"Ở trong lòng tôi, cha của tôi sớm đã chết rồi! Điều duy nhất ông ấy có thể làm cho tôi chính là vĩnh viễn không tới đây quấy rối tôi!"

Lão công tước kinh ngạc nhìn hắn, trong hai mắt vẩn đục hơi rung động lệ quang.

Hắn xưa nay không biết, thời điểm lần thứ nhất ra chiến trường, nhi tử hóa ra phải trải qua nhiều sự cực kỳ thống khổ như vậy.

Hắn từ trước tới nay cũng không nghĩ tới, thời điểm khi con trai lớn ở trong pháo đài nở đầy hoa tươi nhàn nhã uống trà chiều, thì con trai thứ của mình ở trên chiến trường như thế nào mà có thể ra sức giết ra một con đường sống. 

Hắn càng không nghĩ tới, sự sắp xếp hoàn toàn khác biệt này, có thể dẫn đến sự không công bằng hay không.

Hắn thật sự xưa nay không nghĩ tới…

-

--Đọc FULL tại ---

"Cha có lỗi với con, cha xin lỗi!"

Ngoại trừ dùng tiếng nói khẽ run lặp đi lặp lại nhắc tới câu nói này, lão công tước đã không gì còn để nói nữa.

Trên đài tại ngâm xướng thơ ca, biểu đạt ái tình, dưới đài cười phá lên, nhiệt liệt vỗ tay, ai cũng không chú ý tới góc này đang phát ra chiến tranh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!