Lôi Triết đi nhanh trên hành lang quanh co phức tạp, vài tên kỵ sĩ mặc áp trắng nhắm mắt đuổi theo sau.
Một người hầu thở hồng hộc đuổi theo, trong tay cầm một thanh kiếm dài được khảm bảo thạch.
Giọng nói nghiêm khắc của Công Tước Cách Lan Đức đang dẫn đầu truy hỏi: "Con đi đâu vậy? Đưa theo nhiều người như vậy để làm gì?"
Lôi Triết thờ ơi liếc nhìn hắn ta một cái, bước chân cũng chưa từng dừng lại.
Nhìn bóng lưng vội vàng đi xa của con trai, Công Tước Cách Lan Đức tức đến đầu muốn bốc khói, nhưng lại không làm được gì. Tính cách của Lôi Triết quá mạnh mẽ, hoàn toàn không chịu sự khống chế của ông.
Hai bên tường ở hành lang treo đầy chân dung của người đẹp, có tóc vàng mắt xanh, có tóc đỏ mắt nâu, có đầu đội khăn che mặt, có áo gấm và còn có khỏa thân. Các cô đều là đối tượng mà Lôi Triết từng nhiệt liệt theo đuổi, cũng là người đẹp tuyệt sắc nổi tiếng gần xa trong cả Thác Đặc Tư.
Giống như thợ săn thích treo đầu con thuần lộc lên tường trên lò sưởi,
bức tranh sinh động cùng với người đẹp khuynh nước khuynh thành đều là chiến lợi phẩm của Lôi Triết.
Tại đế quốc Thác Đặc Tư, thậm chí là cả đại lục này, không có người phụ nữ nào mà hắn không chiếm được.
Đoạn thời gian không quá gần, hắn thật ra đã gặp phải vài lần thất bại, chỉ vì tiểu thư Lilith mà hắn nhiệt liệt theo đuổi bởi vì say mê Bá Tước Hoa Đô mà từ chối lời hẹn của hắn.
Đây cũng là khơi dậy lòng háo thắng và tò mò của hắn.
Mặc dù Nam Tước Đặng Khẳng không đề cập tới nhưng hắn cũng sẽ tìm thời gian thích hợp đi gặp tình địch kia.
Bá Tước Hoa Đô —— Quả thật cái danh hiệu này rất lãng mạn, chỉ không biết người kia như thế nào, có phải là hư danh hay không.
Lôi Triết vừa suy nghĩ lung tung vừa đeo thanh kiếm dài ở bên hông. Lúc đi tới cuối hành lang, hắn theo thói quen dừng chân lại, nhìn bức tranh treo ở chỗ cao nhất.
Không giống như những tượng nửa người trước đó, đây hoàn toàn là một bức tranh toàn cảnh, trong rừng có bóng cây xanh râm mát um tùm và một ngọn suối tuôn ra một dòng nước xanh, một cô gái có dáng người mảnh khảnh nằm sấp bên suối, khoác một cái áo lụa trắng mỏng như cánh ve, mái tóc vàng óng như mây như khói tản ra trong nước, đẹp như là tinh linh.
Cô ta hơi nghiêng ngờ, nhìn về người bên ngoài ống kính, đầu vai mỏng manh mang theo sự yếu ớt.
Không hề nghi ngờ, làn da của cô ta là trong sáng long lanh, người của cô ta rất uyển chuyển, khí chất của cô ta cũng thần bí khó lường, nhưng khuôn mặt của cô ta lại trống rỗng.
Thân là người sáng tạo ra cô ta, vậy mà Lôi Triết không vẽ ngũ quan cho cô ta.
Vào lúc này, Lôi Triết đang ngửa đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt trống rỗng, trong mắt mang theo vẻ thiên vị và mê mang.
Nam Tước Đặng Khẳng đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói: "Tại sao anh còn chưa vẽ mặt cho cô ta?"
Lôi Triết vẫn nhìn bức tranh như cũ, lắc đầu nói:
"Giấc mơ thì không thể dùng bút vẽ của người thường vẽ ra, trừ khi thượng đến nắm lấy tay của tôi, tự mình dẫn dắt tri giác của tôi, nếu không tôi sẽ không thể vẽ ra vẻ đẹp của cô ta. Cô ta là nữ thần trong giấc mơ của tôi."
Nam Tước Đặng Khẳng bừng tỉnh gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ xem thường.
Cái gì mà nữ thần trong mộng, chỉ là cái suy nghĩ bậy bạ thôi. Phụ nữ trên thực tế không đẹp sao?
—-
"Tại sao không đi nữa?" Lôi Triết vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài.
Hắn đang ngồi trong xe ngựa của Nam Tước Đặng Khẳng, chỗ cửa xe có một con chim ưng, đó là huy hiệu tộc của nhà Đặng Khẳng. Mà chiếc xe ngựa này đang đi trong một cái đường nhỏ ở quê rất hẹp, hai bên đường đều là bờ ruộng rất cao, dưới bờ ruộng là đồng ruộng đủ loại ngũ cốc mạ non.
Nếu như phía trước có thêm một chiếc xe ngựa đi tới, tất nhiên con đường này sẽ bị kẹt, hai người muốn đi qua thì biện pháp duy nhất là một trong hai xe ngựa phải không ngừng lùi lại, lui cho tới đường lớn rộng rãi, sau đó cố gắng đậu ở ven đường, nhường ra một chỗ đủ rộng.
Nam Tước Đặng Khẳng chỉ con đường nhỏ tràn đầy sương mù dày đặc, dương dương đắc ý nói:
"Không cần rời đi, chúng ta đậu ở đây, đợi gặp vị Bá Tước Hoa Đô trên con đường hẹp. Cậu ta nhất định biết huy hiệu tộc của tôi, căn cứ vào tài phú, quyền lực và vị trí ưu việc, cậu ta nhất định sẽ yêu cầu tôi nhường đường trước. Tôi cứ không nhường để xem cậu ta làm như thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!