Chương 29: (Vô Đề)

Gia Tây Á sắp bị Lôi Triết làm cho tức điên lên. Tuy nhiên, một người nổi tiếng như cô ta lại không thể biểu lộ ra tâm tình của mình vào giờ phút này, bởi vì cô ta là người cao ngạo, lãnh khốc, đạm bạc, tao nhã.

Cô ta đối với tiền tài một chút cũng không để ý, với đám nam nhân điên cuồng theo đuổi của mình thì phải ngoảnh mặt làm ngơ. Cô ta đối mặt với bất kỳ tình huống gì cũng có thể ung dung không vội, tự nhiên hào phóng ứng phó.

Vì vậy, cô ta hướng về phía Giản Kiều gật đầu, thấp giọng nói rằng:

"Không thể nắm giữ nó thực sự là tiếc nuối của tôi. Vừa nãy là tôi mạo muội."

"Không, là chúng ta không giải thích rõ ràng cho cô." Giản Kiều thờ ơ mà trả lời một câu, sau đó đem dây chuyền đặt tại trong hộp thiên nga đen nhung khóa trở lại quầy hàng.      

Ánh mắt của Gia Tây Á vẫn dán vào sợi dây chuyền tươi tắn và đáng yêu như một bông cúc non, rồi lại như ánh nắng ban mai tỏa ra nồng thắm. Nó nằm ở trong hộp, màu đen của vải nhung càng ngày càng làm nổi bật ra quang ảnh xán lạn của nó. Đó là vẻ đẹp mỹ lệ có thể lấy đi hầu hết linh hồn của mọi người.

Chỉ vào phút chốc như vậy, Gia Tây Á thật sự muốn đập phá quầy hàng thủy tinh, đem dây chuyền lấy ra, sau đó đẩy cửa ra chạy trốn bán sống bán chết.

Nhưng cô ta chung quy vẫn kiềm chế lại được cảm giác kích động này. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó khó khăn dời tầm mắt.

Không liên quan, sợi dây chuyền này không thể mua, còn có rất nhiều bảo bối đang chờ mình. Mỗi một kiện châu báu trong cửa hàng này đều là tinh phẩm, nếu muốn tìm thấy vật đáng tiền không quá khó khăn. Đến đây đến đây đến đây, để mình xem một chút bảo bối đáng tiền thứ hai đang nằm ở nơi nào.

Gia Tây Á vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa đi lang thang giữa các quầy hàng, con ngươi lướt qua hết thảy châu báu.

Cô ta lắc lắc eo thon, từng bước từng bước đi rất chậm, ngón tay trỏ xanh nhạt vuốt ve tủ kính, một đường rồi lại một đường lướt qua đi.

Cô nhìn qua tao nhã hờ hững như vậy, phảng phất chỉ đang ở trong vườn hoa của mình chơi đùa, sau đó tiện tay hái một đóa hoa mân côi, mang trên mặt vẻ lười biếng hoàn toàn không bị những phù hoa quang ảnh trước mắt đó làm cho mê hoặc.

Cô quả nhiên giống như truyền thuyết, là một nữ nhân rất khác biệt.

Các khách hàng nam trong trong cửa hàng, tất cả bọn họ đều đang bí ẩn chú ý tới Gia Tây Á, không ai trong mắt không toát ra ánh sáng thưởng thức.

Chỉ có mi tâm của Giản Kiều là cau lại, thần sắc sầu lo.

Nữ nhân này kỹ năng diễn xuất thập phần tinh xảo, rất biết đắp nặn hình tượng tốt đẹp của chính mình, người bình thường một khi đụng tới cô ta, chắc chắn sẽ bị lừa gạt thê thảm.

Giản Kiều biết rõ bộ mặt thật của cô ấy, thế nhưng, làm một tên thân sĩ, cậu sẽ không ở trước mặt công chúng nói ra một câu bất lợi cho đối phương. Hết thảy các nam nhân bị lừa dối kia, người nào không phải cam tâm tình nguyện? Người nào là người cảm thấy không thích thú?

Nếu như cậu thật sự đâm thủng kế sách của Gia Tây Á, những người này sẽ không hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ có thể không ngừng đến gây sự với cậu mà thôi.

Người vốn sợ sệt phiền phức cực độ như Giản Kiều cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn im miệng không nói. Cậu chỉ cần bảo vệ tốt cho một người như Lôi Triết là đủ rồi.

Vì vậy, khi Gia Tây Á dùng đầu ngón tay chỉ vào viên kim cương cài ngực, ôn nhu kêu: "Lôi, anh tới giúp tôi——

"Giản Kiều cũng đồng thời mở miệng đánh gãy lời của cô ta:"Lôi, tôi có đồ vật muốn cho anh, anh đi theo tôi.

"Tiếng nói của cậu không trong trẻo uyển chuyển bằng Gia Tây Á, cũng không cao vút lanh lảnh như Gia Tây Á, nhưng khi nghe vào trong tai Lôi Triết lại như tiếng chuông lầu tháp, khiến trái tim của hắn vì đó run lên. - --Đọc FULL tại --- Đây tuyệt đối lần đầu tiên bá tước tiên sinh dùng biệt danh hô hoán hắn."Được thôi Giản.

"Lôi Triết lập tức đi theo Giản Kiều, khóe miệng nhếch lên hai bên, cười đến dương quang xán lạn. Giản Kiều cũng phát hiện xưng hô giữa hai người có sự biến hóa, vì vậy quay đầu lại nhìn Lôi Triết một cái, trong con ngươi phóng xạ ra tia sáng. Lôi Triết cảm nhận được cậu đang sung sướng, vì vậy đi mau hai bước một cách tự nhiên mà, đem bờ vai cậu ôm lại, ghé vào lỗ tai của cậu kêu một tiếng:" Giản thân yêu của tôi, cậu muốn cho tôi cái gì?"

"Lôi thân yêu của tôi, anh xem xong liền biết.

"Giản Kiều đáp lại một cách đùa cợt. Hai người hoàn toàn không biết bọn họ giờ phút này nhìn qua có bao nhiêu ấu trĩ. Chỉ có những bạn nhỏ trong vườn trẻ mới có thể giống như bọn họ, cậu một tiếng tôi một tiếng mà hô nhũ danh của đối phương, sau đó không hiểu sao lại vui vui vẻ vẻ. Gia Tây Á lần thứ hai lại bị quên lãng:"…"

Đầu ngón tay của nàng vẫn còn đang chạm vào trên quầy, mà chiếc cài ngực kim cương xanh có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu dưới quầy vẫn đang phát ra ánh sáng hấp dẫn.

"Nữ sĩ mỹ lệ, cô có cần tôi giúp cô đem cái cài ngực ấy lấy ra không?

"Nhân viên cửa hàng lễ phép dò hỏi. Gia Tây Á cứng đờ lắc đầu:" Không cần đâu, chờ một lát tôi lại tới.

"Cô ta tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng hướng về phía bất kỳ nam nhân nào đòi hỏi bất luận một món châu báu gì, bởi vì cô ta là Gia Tây Á lãnh khốc cao ngạo, Gia Tây Á không màng danh lợi, Gia Tây Á không sợ quyền quý. Đồng thời cô ta còn là một Gia Tây Á không dung tục, không tham lam, không phóng đãng, không thấp hèn. Cô ta chỉ cần nói"Anh tới giúp tôi nhìn cái này xem nó như thế nào

", sẽ có lượng lớn lượng lớn nam nhân đem bảo vật cô vừa ý mua lấy, khổ sở cầu xin cô thu nhận vào lòng. Đến lúc ấy, co sẽ hào phóng tự nhiên mà trả lời một câu:"Cảm tạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!