Sau khi nhìn Giản Kiều đi xa, Lôi Triết hoả tốc trở lại hành lang, chỉ vào mấy tác phẩm hội họa treo trên vách tường, gấp gáp nói rằng: "Nhanh đem chúng nó lấy xuống đưa vào kho!"
Bọn người hầu hai mặt nhìn nhau, không dám hành động. Bọn họ phi thường hoài nghi lỗ tai của chính mình, chỉ vì những bức họa này đều là trân bảo của chủ nhân. Chủ nhân mỗi ngày đi ngang qua hành lang đều sẽ dò xét từng tuyệt đại giai nhân đọng lại bên trong đó, sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn đã từng cẩn thận vẽ lên gương mặt xinh đẹp của các nàng, cũng từng dùng sắc thái tươi đẹp trơn bóng để dưỡng ẩm hai con mắt trong trẻo cùng đôi môi mềm mại của các nàng, còn từng dùng thơ ca lãng mạn ca ngợi tính tình đáng yêu của bọn họ.
Nhưng mà trước mắt, hắn lại muốn đem những tác phẩm hội họa coi như trân bảo đó bỏ vào một căn phòng lưu trữ tối tăm, còn tản ra mùi ẩm mốc khó chịu, làm sao bọn họ có thể thực hiện được?
Không có ai vâng theo mệnh lệnh của Lôi Triết, điều này làm cho hắn thập phần căm tức: "Các ngươi đều điếc cả rồi sao?"
Hắn vừa chỉ chỉ người hầu, vừa chỉ chỉ tác phẩm hội họa trên tường, gằn từng chữ lặp lại: "Tôi nói, các người, đem chúng nó, lấy xuống, đưa vào kho, hiện tại, lập tức!
"Hắn đã cùng bá tước tiên sinh hẹn nhau, sau đó sẽ thường gặp riêng trong tương lai, mà địa điểm gặp riêng không cần nghĩ, nhất định là phủ công tước. Nếu không đem những thứ đồ này lấy xuống, bá tước tiên sinh sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra chúng. Không biết tại sao, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Lôi Triết liền cảm thấy rất khẩn trương, rất mắc cỡ."Tại sao muốn đem chúng nó lấy xuống?
"Lão công tước đi vào hành lang, tiếng nói khàn khàn truy hỏi. Tóc của hắn bị mưa phùn ướt nhẹp, rối như tơ vò mà dính vào trên gáy, điều này làm cho hắn hiện tại càng tiều tụy hơn so với lúc thường. Con trai hắn đứng trong mưa bao lâu, hắn liền yên lặng chờ đợi tại cách đó không xa bấy lâu. Hắn thật sự rất muốn biết, vào lúc ấy, trong lòng đứa trẻ ấy đang suy nghĩ gì, hắn tại sao lại không vào nhà? Hắn không lạnh sao? Mà hắn càng muốn biết, vào lúc này, con trai hắn đang suy nghĩ điều gì."Chuyện này không liên quan tới cha!
"Ngữ khí Lôi Triết lạnh như băng nói. Lão công tước há miệng, nhất thời yên lặng. Thời điểm khi hắn nỗ lực đi tìm hiểu nội tâm con trai mình, thì đã vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội đó. Bọn người hầu rốt cục ý thức được chủ nhân đang nghiêm túc, vội vã nối đuôi nhau tiến lên, cẩn thận từng tý gỡ mỗi một bức họa xuống. Quản gia vội vàng nghe tin, nghiêm túc dò hỏi:"Đại nhân, hành lang liền bỏ trống như vậy sao? Ngài có muốn đặt những thứ khác hay không?"
Lôi Triết lập tức nói rằng: "Đặt, đương nhiên phải đặt. Đem tất cả huân chương chân chính của tôi treo lên, còn có cả chiến lợi phẩm của tôi nữa.
"Quản gia nhìn các bức mỹ nhân đồ đó một chút. Chiến lợi phẩm không phải đang ở ngay đây sao? Lôi Triết ý thức được hắn đã hiểu lầm, vội vã bổ sung:"Tôi nói là chiến lợi phẩm chân chính, chiến lợi phẩm thu hoạch được ở trên chiến trường, hiểu chưa? vương miện của Đạt Lợi Vương, bảo kiếm của Tư Cách Lỗ Vương, quyền trượng của Ái La Sâm …"
Hắn một hơi đem tất cả chiến công của mình đếm một lần.
Nói một câu không chút khoa trương nào, bang quốc bị ngựa của hắn đạp nát, địch thủ bị trường kiếm của hắn cắt đứt, thực sự là đếm không hết.
Cách Lạc Thụy có thể chiếm cứ một khối thổ địa có diện tích lớn nhất của Thác Đặc Tư, dựa vào chính loại gien thiện chiến của gia tộc Cách Lan Đức này, mà Lôi Triết lại là người ưu tú nhất trong mấy trăm năm tại Cách Lan Đức.
Tra Lý Tam Thế kia không khác loại nhát gan có thể an an ổn ổn nằm ở trên xa hoa giường lớn, hưởng thụ một vị lại một vị mỹ nhân hầu hạ, đều dựa vào Lôi Triết dũng mãnh thiện chiến.
Đương nhiên, Mộ An hoàng hậu bày mưu nghĩ kế cũng là một nguyên nhân chính. Mà cái nguyên nhân chính này, Tra Lý Tam Thế lại chưa bao giờ thừa nhận.
Quản gia lập tức liền lập tức phái người hầu đem tất cả những chiến lợi phẩm cùng huân chương chuyển tới. Chúng nó đủ để đem hành lang sâu thẳm này lấp đầy.
Lão công tước yên lặng nhìn Lôi Triết, trong tròng mắt lưu chuyển nước mắt óng ánh. Từ khi Hoắc Nhĩ chết, hắn lại một lần nữa ý thức được, nguyên lai con thứ của mình ưu tú, trác việc, vũ dũng như vậy! Mỗi một giọt máu trong thân thể hắn đều đã ngâm qua phong hỏa dung nham, mang theo chiến ý sôi trào.
Ý chí của hắn chính là ý chí của sắt thép, hắn chưa bao giờ bị đánh bại.
Hắn không thẹn với cái dòng họ " Cách Lan Đức
"cửu viễn mà lừng lẫy này. Lão công tước nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Lôi Triết, đang chuẩn bị biểu đạt cảm xúc gấp trào trong lồng ngực, rồi lại nghe đối phương giễu cợt nói:"Đem bộ khôi giáp bị xuyên thủng mà Hoắc Nhĩ mặc trước khi chết cùng thanh trường kiếm bị tôi chặt đứt kia cũng chuyển tới đây, đó là chiến lợi phẩm mới nhất của tôi.
"- --Đọc FULL tại --- Quản gia ngây ngẩn cả người. Làm như vậy không khác nào lấy đao trực tiếp đâm vào bên trong trái tim của lão công tước, hắn làm sao dám làm như vậy chứ? Nhiệt lưu dấy lên trong lòng lão công tước, cũng như lời bộc bạch đầy tâm sự, đều vào thời khắc này đông lại."Con, làm sao con có thể ——
"Hắn che trái tim mơ hồ đau của chính mình, khàn giọng chất vấn. Cảnh tượng Hoắc Nhĩ ngã vào trong vũng máu không thể khống chế hiện lên đầu óc, làm hắn đau thấu tim gan. Lôi Triết nhanh chân đi đến trước mặt hắn, dùng tay chỉ vào chóp mũi của hắn, câu câu chữ chữ đều mang đầy hận ý:"Tôi tại sao lại không thể? Khi ông đem nữ nhân kia mang tới trước mặt mẹ tôi, thời điểm làm cho bà ấy tức giận sôi sục cuối cùng bệnh chết, ông nên nghĩ đến sẽ có kết quả ngày hôm nay!
Khi ông chuẩn bị lấy nữ nhân kia vào đến cửa, đồng thời đem tục danh của thằng tạp chủng Hoắc Nhĩ kia viết vào gia phả, thời điểm dành cho hắn thân phận người thừa kế, ông nên nghĩ tới tất cả ngày hôm nay! "
"Nếu không phải ông từng bước ép sát, chị của tôi cũng sẽ không xoá sạch đứa con của Lôi Đốn, cũng sẽ không giải trừ hôn ước cùng Lôi Đốn, đó là hai người mà chị ấy yêu nhất! Ông có biết chị ấy có bao nhiêu thống khổ không? Ông có biết chị ấy đã mất đi cái gì không?"
"Đêm đó khi chị của tôi uống xong thuốc nạo thai, ông chắc chắn không biết chị ấy rít gào rơi lệ như thế nào đúng không? Cũng không biết chị ấy như thế nào lăn lộn chống đỡ nổi một trận lại một trận giống như đau nhức xé rách kia đúng không? Chị ấy thiếu chút nữa đã chết rồi! Mà trái tim của chị sớm đã chết!"
"Từ đó về sau, chị của tôi vẫn luôn bị sẩy thai, chị ấy đã vĩnh viễn mất đi tư cách trở thành một người mẹ! Mà chị ấy làm tất cả những thứ này, chỉ là vì muốn bảo vệ tôi!
Bảo vệ tôi để tôi không bị con vứt bỏ, bảo vệ tôi không bị nữ nhân của ông cùng hai tạp chủng kia ức hiếp, bảo vệ tôi bình an lớn lên. Cho nên, tôi mười lăm tuổi liền đầu quân! Tôi cũng có thể chiến đấu vì chị của mình!
Thời điểm khi con trai bảo bối của ông, Hoắc Nhĩ sống mơ mơ màng màng trong pháo đài, thì tôi lại đang ở trên chiến trường đổ máu!
"Lôi Triết tựa như một đầu sư tử nổi giận, cắn răng nghiến lợi lên án năm tháng đen tối trong dĩ vãng đó. Hai chị em bọn hắn đều là từ bên trong dòng máu lội qua, cho nên trái tim của bọn họ còn cứng rắn hơn so với cục đá trong địa ngục! - --Đọc FULL tại ---"Cho nên tôi có thể!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!