Chương 26: (Vô Đề)

Đã gần nửa đêm, cơ thể của Giản Kiều vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đã chống đỡ đến cực hạn. Cậu rất buồn ngủ, lại bởi vì sợ hãi ác mộng mà cưỡng ép xua đuổi cơn buồn ngủ ấy, điều này làm cho mặt mũi của cậu trở nên càng thêm tái nhợt so với lúc bình thường.

Tại mọi thời khắc đều tại chăm chú nhìn cậu như Lôi Triết rất nhanh liền phát hiện ra điều kỳ lạ, lúc này nói rằng: "Đám người An Đức Liệt thân vương bọn họ có thể phải chơi đến quá nửa đêm, nếu không cậu đi về trước đi, tôi đưa cậu về."

"Vậy thì tôi đành về trước.

"Giản Kiều lập tức đứng lên. Tại trước mặt Lôi Triết, cậu không cần bảo trì lễ nghi quý tộc hoàn mỹ, cũng không cần chu đáo đối với mọi người. Không thoải mái chính là không thoải mái, muốn rời đi chính là muốn rời đi, không có gì cần phải che giấu."Cậu trước tiên chờ ở cửa, tôi giúp cậu lấy một cái áo choàng lại đây." Lôi Triết đem Giản Kiều mang tới phòng ăn, thấp giọng dặn một câu, sau đó hướng về phía phòng ngủ của mình đi đến.

Vừa nãy người hầu mới nói cho hắn biết bên ngoài trời mưa, mà hắn biết được mưa phùn đầu mùa xuân rơi xuống vào ban đêm sẽ có cảm giác lạnh lẽo như thế nào. Mỗi lần vào lúc này, ngay cả cú mèo xuất quỷ nhập thần đều sẽ bất chấp nguy hiểm mà bay vào nhà gỗ nhỏ, cùng thợ săn hưởng thụ lò lửa ấm áp.

Lôi Triết trước đó đã chú ý đến, bá tước tiên sinh chỉ chỉ mặc một chiếc áo khoác cashmere, như vậy rõ ràng là không đủ để giữ ấm.

"Thể trạng thân thể của cậu, chính cậu là người cần phải rõ ràng nhất. Thời điểm khi người khác mặc áo khoác vào, cậu nhất định phải thêm một cái áo khoác nữa. Khi người khác khoác thêm một chiếc áo choàng, thì cậu còn phải thêm một cái áo chất đầy lông nhung. Cậu luôn phải mặc nhiều hơn so với người khác một bộ, điều này tuyệt đối không sai được." Lôi Triết vừa đi vừa nhắc nhở.

Giản Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Được thôi, tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn."

Sự ngoan ngoãn của cậu khiến cho Lôi Triết lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó sải bước chạy lên lầu, tiếng nói tràn ngập sức sống: " Cậu chờ một chút, tôi lập tức tới ngay.

"Tiếng bước chân thịch thịch thịch đã đi xa, Giản Kiều đứng tại chỗ cũ, sau đó chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi dạo. Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang truyền đến một giọng nói già nua:"Vị tiên sinh này, cậu lạc đường rồi sao?"

Giản Kiều quay đầu nhìn lại, sau đó liền lập tức đi lên trước hành lễ:

"Công tước điện hạ, chào ngài. Tôi không phải lạc đường, tôi ở chỗ này chờ Lôi Triết, hắn chốc nữa sẽ tới. Ta là con trai của Long Tắc Tư, Giản Kiều, rất vinh hạnh nhìn thấy ngài."

"À, hóa ra là con trai của Long Tắc Tư, cậu đã lớn như vậy rồi sao, thời gian trôi qua thật nhanh!" Cách Lan Đức công tước lộ ra biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong hai mắt vẩn đục mơ hồ đổ ra tia sáng.

Hắn tựa hồ đã nghĩ tới năm tháng đứng tại đỉnh cao chót vót.

Giản Kiều khá kinh ngạc nhìn hắn.

Mới có thời gian mấy ngày ngắn ngủi, mà tinh thần vị lão nhân này đã trở nên tiều tụy như vậy. Tóc mai của hắn đã bạc trắng vì gió sương, cái trán cũng lặng yên bò lên trên mấy vệt nếp nhăn mới.

Những biến cố lớn trong gia đình làm cho hắn mất đi cỗ cường hãn khí tức rung chuyển trời đất của ngày xưa.

Quyền lực trong tay tựa như mây khói tiêu tan, cuối cùng không còn lại gì cho hắn. Đây cũng là nguyên nhân hắn chưa từng xuất hiện trong yến hội. Giống như Lôi Triết đã nói, thời đại của hắn đã kết thúc.

"Lôi Triết bảo cậu chờ ở nơi này ư? Cậu là bạn của nó sao?" Cách Lan Đức công tước hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt của nhau.

"Giản Kiều rất chắc chắn về tình bạn này. Con ngươi Cách Lan Đức công tước hơi sáng ngời, thái độ lập tức trở nên hòa ái nhiệt tình:"Như vậy tôi có thể mang cậu đi thăm tòa pháo đài cổ này một chút được không?

Nó đã hơn 200 tuổi, thời gian dài dằng dặc ăn mòn tường cao cùng doanh trại bộ đội của nó, nhưng ngược lại cũng tặng cho nó rất nhiều bảo vật vô giá, tôi nghĩ cậu nên sẽ cảm thấy hứng thú đối với những thứ đồ này.

Chúng ta có thể vừa đi vừa trò chuyện."

Hắn muốn tiếp cận và hiểu rõ con trai duy nhất của chính mình, nhưng đáng buồn thay, với tư cách là một người cha, hắn chỉ có thể chọn dùng loại phương thức vu hồi này.

"Đương nhiên là được, đây chính là vinh hạnh của tôi.

"Giản Kiều không từ chối lời mời của một vị lão nhân. Cậu đem hướng đi của chính mình nói với những người hầu bên trong phòng ăn, sau đó theo lão công tước rời đi."Tôi trước tiên sẽ dẫn cậu đi nhìn địa phương Lôi Triết thích nhất, nơi đó treo đầy chiến lợi phẩm của hắn.

"Lão công tước tràn đầy phấn khởi mà nói rằng. Hai người càng đi càng xa. Một lát sau, Lôi Triết ôm một cái áo choàng lông chồn từ trên lầu chạy xuống, không nhìn thấy Giản Kiều, sắc mặt chìm xuống. Người hầu đứng ở bên cạnh lập tức nói rằng:"Công tước đại nhân dẫn cậu ấy đi thăm quan rồi."

"Tham quan nơi nào?

"Lôi Triết yên lòng. Lão già kia tuy rằng bất công, đầu óc cũng hồ đồ, thế nhưng cách đối xử với khách nhân cũng rất ôn hòa lễ độ. Hắn hẳn sẽ không làm khó dễ Giản Kiều."Tôi nghĩ rằng, bọn họ sẽ đi đến hành lang trưng bày tranh của ngài.

"Người hầu suy đoán nói. Lôi Triết:"!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!