Lôi Triết phát hiện Giản Kiều khó chịu trước.
Hắn ghé vào tai của ngài Bá Tước, khẽ hỏi thăm: "Cậu bị sao vậy? Không thoải mái sao?"
Sống trong thời đại này, hắn hoàn toàn không hiểu sự không đành lòng của Giản Kiều. Đừng nói là cầm roi đánh, trực tiếp đưa những người lùn này đi vào than lửa để nung đỏ, làm cho bọn họ nhón chân nhảy và kêu khóc, cũng có thể trở thành một tiết mục mua vui.
Mà tiết mục như vậy, Lôi Triết đã thấy nhiều lần rồi. Hắn không cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong mắt của bọn hắn, người lùn có khuôn mặt kỳ lạ còn đê tiện hơn súc vật, ai cũng sẽ không có thừa sự đồng cảm với súc vật.
Giản Kiều hiểu Lôi Triết bị ảnh hưởng bởi tính hạn chế được tạo ra trong thời đại này, nếu như cậu cũng lớn lên trong đại quý tộc, tư tưởng của cậu chưa chắc có thể sáng suốt hơn Lôi Triết.
Vì vậy cậu đè nén sự khó chịu ở trong lòng, lắc đầu nói: "Không, không có gì, vừa uống vài ly rượu, ngực có hơi khó chịu."
Cậu hơi vuốt ngực một cái.
"Cậu đang phá thân thể à!" Vẻ mặt của Lôi Triết tràn đầy vẻ chán ghét, cũng vẫy tay gọi người hầu: "Đưa một ly nước đá tới đây, thêm một chút nước chanh.
"Một ly nước đá lập tức đưa tới tay của Giản Kiều, viên đá lạnh lẽo, nước trái cây có vị chua, cùng với vỏ trái cây có vị chanh chua, rất nhanh làm cho đầu óc mê man của Giản Kiều trở nên dễ chịu hơn một chút. Lôi Triết thật sự rất có kinh nghiệm trong phương diện chăm sóc người khác. Miệng nhỏ của Giản Kiều uống ly nước đá, thở dài nói:"Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao các cô gái kia đều thích anh rồi.
Nếu như tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ thích anh.
"Lôi Triết đang dùng ánh mắt ân cần ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không biết vì sao, trái tim lại hung hăng đập một cái. Cuối cùng những lời này giống như một cây búa, gõ cho hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ánh mắt của hắn lập tức trở nên u ám, sau đó ra vẻ nghe không rõ truy hỏi:"Cậu vừa mới nói cái gì?"
Giản Kiều dừng lại một lát, lại đột nhiên sửa lời nói: "Không, mặc dù không phải phụ nữ, tôi cũng sẽ thích anh. Trên thế giới này, anh là người mà tôi thích nhất.
"Những lời này hoàn toàn không trộn với hơi nước. Đi tới thế giới này chỉ vỏn vẹn có năm năm, hơn nữa Giản Kiều đều không quen với tất cả mọi người, hoàn toàn chính xác chỉ có một người bạn cùng chung chí hướng là Lôi Triết. Không thích Lôi Triết vậy cậu còn thích ai nữa? Lôi Triết:"…"
Shit!
Hắn thật sự muốn chửi tục rồi! Rốt cuộc cái miệng nhỏ của ngài Bá Tước này được tạo ra bằng cái gì? Tại sao có thể ngọt như vậy? Cậu nhất định là uống nước mật mỗi ngày à? Hơn nữa còn ngọt hơn mật của hoa cúc vạn thọ nữa!
Rất nhiều đóa hoa, xán lạn như là mặt trời, giống như mỗi câu nói ra khỏi miệng của cậu!
Lôi Triết điên cuồng đè ép trái tim không có cách nào ngừng lay động. Ngay lúc này, cô gái lùn đi tới sàn nhảy nói một lời nói hài hước vô cùng thú vị, làm cho các vị khách ở sảnh đều cười haha.
Lôi Triết cũng chỉ mượn gió đông để che giấu, nhếch môi cười. Đuôi lông mày của hắn chứa đầy sự vui vẻ và thỏa mãn chưa từng có, giống như một đóa hoa cúc đang đua nở.
Giản Kiều cũng cười.
Khóe môi của cậu nhếch lên, đôi mắt hơi cong, cười rất kín đáo, thật sự sung sướng. Cậu nhìn cô gái lùn đang nhảy múa ở giữa sân khấu, nhẹ nhàng vỗ tay cho đối phương.
Lôi Triết kinh ngạc nhìn cậu, sau đó khẽ hô lên: "Cậu, cậu cười rồi hả? Cậu cũng biết cười à?
"Thân vương An Đức Liệt đang liếc nhìn toàn sảnh, theo dõi ai đang cười và ai không cười. Giản Kiều giữ nụ cười trên mặt, khẽ nói:"Tôi cũng là người, đương nhiên tôi biết cười chứ."
Lôi Triết nghiêm túc nhìn khuôn mặt tươi cười này, luôn cảm thấy không đúng lắm. Ngài Bá Tước cười lên rất đẹp, đôi mắt hơi cong như vầng trăng non vô cùng đáng yêu, nhếch môi tác động đến cơ mặt, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, mà má lúm đồng tiền này lại như rượu ngon làm say lòng người.
OMG, hóa ra ngài Bá Tước đã có má lúm đồng tiền lâu như vậy, vậy mà bây giờ Lôi Triết mới phát hiện ra cái bí mật này.
Lúc không cười, Giản Kiều là ưu nhã lạnh nhạt đấy, cũng là cao quý không thể chạm vào, nhưng khi lộ ra nụ cười tươi như vậy, cậu lại giống như rất non nớt. Cậu giống như biến thành một đứa bé trai to lớn.
Nhưng mà hình như trong mắt của đứa bé trai to lớn thiếu đi ánh sáng trong veo, Lôi Triết mơ hồ có một ý nghĩ.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn nghĩ sâu xa, Thân vương An Đức Liệt buồn phiền mở miệng:
"Rất tốt, tất cả mọi người đều cười, chỉ ngoại trừ Gia Tây Á. Lấy roi của tôi tới đây!"
Lập tức có một người hầu đưa cây roi dài đầy gai tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!