Chương 23: (Vô Đề)

Cô gái xinh đẹp đứng ở cửa hấp dẫn ánh mắt của tất cả khách.

Ngay cả nhạc sĩ đang trình diễn vũ khúc cũng không hẹn mà cùng nhau ngừng động tác, toàn sảnh yến hội đều yên tĩnh, sau đó có tiếng thán phục và tiếng hít thở nho nhỏ.

Quả nhiên Gia Tây Á của Khảm Đạt Tư là danh bất hư truyền. Cô ta búi tóc của mình, trong đó có xen lẫn một ít tóc giả, điều này làm cho tóc của cô ta nhiều đến kinh ngạc, hoàn toàn không lộ ra vẻ vụng về, ngược lại xõa tung nhẹ nhàng như mây mù.

Cô ta không giống như nữ quý tộc đương thời, thích để tất cả trang sức lên búi tóc, do đó tỏ ra cả người trang điểm xinh đẹp, khoa trương xa hoa. Cô ta chỉ đeo hai đóa hoa sơn trà màu đỏ ở hai bên tóc mai, xung quanh hoa trà có vài viên trân châu đẹp cực hiếm.

Màu đỏ như máu và ánh sáng đen óng ánh, ở trên mái tóc vàng óng của cô ta làm tôn lên vẻ xinh đẹp sống động, cũng có sự chấn động của màu sắc. Vành tay khéo léo của cô ta đeo hai viên trân châu đen giống vậy, cái này tạo ra sự thú vị khớp nhất từ đầu tới cuối.

Khuôn mặt của cô ấy được trang điểm nhợt nhạt, gương mặt hơn nhuộm màu hồng giống trái đào, môi cũng rất nhợt nhạt, thoáng nhìn qua như là vừa bị bệnh nặng, trong sự suy yếu lại có chút phấn chấn.

Đôi mắt xanh biếc tràn đầy sắc xuân, nhưng đặt trên mặt của cô ta lại có vẻ lạnh lùng.

Hình như cô ta đã sớm qua với việc mọi người si mê vì mình, sau khi nhìn xung quanh một vòng rồi ưu nhã đi vào bên trong sảnh yến hội. Đóa hoa hồng in dưới chân của cô ta, cũng không đẹp bằng một góc của cô ta.

Một gã đại quý tộc vội vàng đi về phía cô cô, trong giọng nói tràn đầy kích động:

"Honey, có thể gặp em ở đây thì quá tốt rồi! Từ lần tạm biệt trước, anh chỉ có thể đau khổ nhớ em ở trong mơ. Xin em nhất định phải cho anh một cơ hội nhảy với em một điệu!"

Gia Tây Á nhìn chằm chằm vào người này mấy lần, hình như không nhận ra người này là ai. Người yêu thích cô rất nhiều. Nếu như triệu tập mọi người lại, cũng đủ xếp hàng dài từ Ba Nhĩ Tát đến Địch Sách Lai Đặc.

Nhưng cô ta nhanh chóng giấu vẻ nghi ngờ trong mắt, giơ tay lên, dịu dàng nói: "Có thể nhảy với ngài một điệu chính là vinh hạnh của tôi."

Ngoài miệng nói là vinh hạnh, nhưng gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn lạnh lùng như băng. Người bên ngoài rất khó phát hiện ý cười trong đôi mắt bình tĩnh của cô ta.

Lúc cô ta mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói tuyệt vời như con chim hoàng an, đại sảnh yên tĩnh càng trở nên yên tĩnh hơn, đoán chừng khoảng một lúc sau mới ồn ào trở lại. Tiếng nhạc, tiếng nói cười, chạm ly, đủ loại âm thanh tràn đầy trong tòa thành tráng lệ này.

Rất nhiều đàn ông đi tới chỗ của Gia Tây Á, bước chân vội vàng như vậy, vẻ mặt si mê như vậy. Bọn hắn vây quanh vị giai nhân tuyệt đỉnh này, tranh giành muốn nói vài câu và nhảy vài điệu với cô ta.

Tuy trên mặt của quý phu nhân và đám kỹ nữ vẫn còn nở nụ cười nhưng trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Kỹ nữ! Có lẽ trong lòng của các cô đã sớm mắng như vậy. Dù sao đồ vật quá xinh đẹp sẽ bị người ta ghen ghét.

Giản Kiều một tay đỡ trán, một tay nhẹ nhàng vuốt ly tròn bằng thủy tinh đựng nước trái cây, hơi hào hứng nhìn vị Gia Tây Á kia. Thân là một nhà thiết kế châu báu, đương nhiên cậu biết phải thưởng thức vẻ đẹp như thế nào.

"Cô ta đẹp không?"

Lôi Triết bình tĩnh uống sạch một ly rượu đỏ, khẽ hỏi.

"Đẹp.

"Giản Kiều lời ít mà ý nhiều trả lời. Lôi Triết há miệng giống như là đang cười, nhưng đáy mắt không có sy cười. Hắn vẫy tay gọi người hầu:"Cầm một lọ rượu mạnh tới đây.

"Rất nhanh, một lọ rượu mạnh liền đã đưa tới tay của hắn. Hắn tự rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch, con mắt càng lộ ra vẻ u ám. Không biết vì sao, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng không vui! Thậm chí hắn còn cho là mời Gia Tây Á tới tham gia yến hội là một sai lầm! Mắt cỉa Thân vương An Đức Liệt đang ngồi cạnh hắn cũng trở nên u ám. Hắn nhìn chằm chằm Gia Tây Á, giọng nói hơi khàn nói:"Nghe nói cô ta chưa bao giờ đi tìm chủ khách. Có thật không?"

Chủ khách chính là người bao nuôi.

Những đại quý tộc này rất thích Lưu Liên Hoa Tùng*, nhưng không hi vọng đóa hoa mình coi trọng bị nhiều người ngửi. Vì để ngăn cách sự quấy rầy của những con ong mật bên ngoài, bọn hắn có thể đưa đóa hoa vào vườn hoa của mình, trở thành chủ nhân của nó.

(*) Lưu Liên Hoa Tùng: Nói về phụ nữ dâm đãng.

Đương nhiên, bọn hắn phải bảo đảm mình có thể cung cấp đầy đủ phân bón để nuôi dưỡng đóa hoa này, để cho nó chỉ nở ra vì mình.

Mỗi một kỹ nữ đều nghĩ đến chuyện tìm một vị chủ khách có thân phận tôn quý, đây là kết cục tốt nhất mà cách cô có thể sắp xếp cho chính mình. Tình nhân của Charles III là phu nhân Đỗ Bành cũng từng là kỹ nữ.

Bà ta vì muốn tìm một chủ khách tốt mới thực hiện việc vượt qua giai cấp.

"Đúng vậy, cô ta chưa từng đi tìm chủ khách, cái này thật sự rất kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!