Hai người hầu nam đang giúp Giản Kiều thay ga giường và vỏ chăn, lúc tấm vải run run làm cho một ít lông tơ vụn bay lên, dưới ánh nền chiếu sáng chút lông tơ này giống như phù du trong không khí.
Giản Kiều ngồi ở trên ghế xích đu, nhìn chút bụi này, lúc có lúc không đong đưa người.
"Đại nhân, có thể đi ngủ rồi." Hai người hầu nam khom người nói.
"Tôi sẽ ngủ trên ghế.
"Giọng nói của Giản Kiều tràn đầy sự mệt mỏi. Hai người hầu nam sững sờ, sau đó thuần thục để cái gối ở sau lưng Giản Kiều, lại đắp một cái chăn lông dày cho cậu. Bọn họ không có khuyên chủ nhân về giường ngủ, bởi vì cái này sớm đã trở thành chuyện bình thường rồi."Đại nhân ngủ ngon, Chúc ngài có một giấc mơ đẹp."
Hai người hầu nam lui ra khỏi phòng.
Giản Kiều lại nhìn chằm chằm vào đốm nấm mốc trên trần nhà, rất lâu cũng không dám nhắm mắt lại, đối với cậu mà nói, chuyện mơ một giấc mơ đẹp là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nguyên nhân cậu chọn ngủ trên xích đu là vì mỗi khi cậu bị bóp cổ trong ác mộng, ở trong mơ giãy giụa thì ngoài đời thân thể của cậu cũng sẽ co giật.
Mà thân thể co giật sẽ lắc lư xích đu, làm cho cậu tỉnh lại trong giấc mơ đáng sợ kia.
Ngay sau đó, cả một đêm cậu đều bị dày vò trong vòng tuần hòa ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Nhưng mà, ít nhất giấc ngủ đứt quãng có thể bảo đảm vào buổi sáng cậu sẽ không té xỉu vì tinh thần hoảng hốt nữa.
Cậu cũng không dám tìm người đọc sách cho mình hay là lải nhải nói chuyện cả đêm nữa. Mặc dù chỉ là giao dịch tiền bạc được thỏa thuận bởi hai bên thôi, nhưng không cũng thể đảm bảo cách làm này sẽ an toàn.
Trái tim đã từng bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng cảm thấy vô cùng đau đớn, dù có một thân thể thay thế cũng vĩnh viễn không biến mất.
Trong màn đêm yên tĩnh, Giản Kiều bằng lòng dựa sát vào cái xích đu, cũng không muốn một thân thể có máu có thịt còn vô cùng ấm áp.
Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên tay cầm của xích đu, tự trêu chọc làm mình vui trong đau khổ:
"Đồng nghiệp bạn có biết không, bạn là phát minh vĩ đại nhất ở thế kỷ này. Bạn đã cứu mạng của tôi."
Đêm đã khuya, xích đu đung đưa ngắt quãng, tiếng két két vang lên trong đêm.
—
Ba ngày sau, quả nhiên Lôi Triết giống như trong lời hứa hẹn của hắn, tổ chức một buổi yến hội long trọng. Các lãnh chúa có quyền thế mạnh nhất ở Cách Lạc Thuuyr đều tụ tập trong phủ công tước, từng cỗ xe ngựa sang trọng lập kín đường phố bên ngoài phủ.
Có lãnh chúa nhảy từ trên xe xuống, đi nhanh vào trong tòa thành, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía trước, khí thế có hơi kinh người, có lãnh chúa dịu dàng ôm bạn gái xuống, sau đó ôm lại bạn gái của mình chậm rãi đi vào, có lãnh chúa cười haha vẫy tay với dân chúng đang vây xem ở xung quanh, cuối cùng để cho người hầu mở hòm tùy thân, rất nhiều tiền đồng rơi ra ngoài.
Gặp được lãnh chúa như vậy, dân chúng đang xem náo nhiệt đều ngạc nhiên hét lên, sau đó giơ hai tay lên cao, cảm động đến rơi nước mắt hét lên:
"Đại nhân thân mến, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi! Thượng đế sẽ phù hộ ngài! Thượng đế sẽ phù hộ ngài!"
Đám nhỏ giống như con chuột không còn cố kỵ chen chúc chui ra từ trong đám người, điên cuồng tranh giành đống tiền đồng, giành một lúc lại bắt đầu đánh nhau, biến thành một đám linh cẩu hung dữ.
Có người đang chửi bới, có người đang vui đùa ầm ĩ, còn có người quỳ gối đang thành tâm cầu xin Thượng đế.
Nhìn thấy nhiều cảnh tượng của chúng sinh như vậy, những lãnh chúa phát tiền đều sung sướng cười to hơn. Đây chính là cảm giác vui sướng, bi ai, phẫn nộ và tranh đấu mà bọn họ muốn. Chuyện này làm cho bọn họ sinh ra ảo giác mình có thể là Chúa tể của mọi thứ.
Mỗi một vị khách đều là lãnh chúa có uy danh nổi bật, bọn họ có rất nhiều quyền thế, giàu nứt đố đổ vách. Lúc trà trộn trong đám người. Thân vương An Đức Liệt cũng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khiêm tốn.
Các lãnh chúa thật ra là các quân chủ trong các Đại Bang Quốc. Không có sự ủng hộ của bọn họ, Cách Lạc Thụy sẽ không thể nào tồn tại, vị trí Quốc vương cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Đạo lý này, Thân vương An Đức Liệt vẫn hiểu.
Giản Kiều đứng ở trên ban công yên lặng nhìn những người ở đây, khẽ hỏi: "Nếu như không có anh, có phải cả đời này tôi sẽ không có tư cách được mời tới đây đúng không?"
"Đúng vậy."
Lôi Triết cũng không lo lắng sẽ đâm bị thương lòng tự trọng yếu ớt của ngài Bá Tước, bước tới một bước nói: "Ở đây, cậu chỉ là một con kiến thôi. Nhỏ như vậy này, có hiểu chưa?
"Nói xong dùng ngón tay cái bóp vào ngón út, khoa tay múa chân một cái. Giản Kiều:"…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!