Giản Kiều thuận theo hướng Lôi Triết chỉ dẫn nhìn sang.
Tại trước mắt cậu, một đám người thần sắc mơ hồ ở trên ghế salong, trên thảm trải sàn, thậm chí trên mặt bàn giãy dụa.
Từng nhìn thấy pho mát bị ruồi giòi ký sinh sao?
Cảnh tượng như vậy, cùng một khối pho mát ấy không có gì khác nhau. Không bị ràng buộc đặc quyền sinh sẽ sảnh sinh ra hủ bại, mà hủ bại trở thành vi khuẩn, côn trùng, sâu, nấm mốc và tất cả những thứ bẩn thỉu khác.
Trong hoảng hốt, Giản Kiều phảng phất như ngửi thấy khí vị được đầm lầy đặc biệt, thối rữa thi hài tản mát ra.
Cậu duỗi ra ngón tay trỏ dài nhỏ, nhẹ nhàng chạm chạm vào chóp mũi của chính mình.
Ly rượu đỏ vừa uống đã chảy qua máu cậu hóa thành hai vệt ửng hồng nóng bỏng rồi từ từ leo lên đôi má. Vốn là khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, giờ khắc này càng như một cành cây chứa đựng hoa mân côi trên núi cao, phóng ra diễm sắc hiếm thấy.
Mà cậu cau lại lông mày, đôi môi cánh hoa mím chặt, lại khiến cho cậu mang tới cảm giác yếu đuối.
Lôi Triết bất cẩn liếc nhìn cậu một cái, ánh sáng trong con ngươi theo đó đọng lại.
Qua một hồi lâu, Lôi Triết mới khó khăn dời đi tầm mắt, đồng thời cũng dời đi chén rượu đặt tại trong tay Giản Kiều.
" Một chén nước ấm.
"Hắn hướng về phía người phục vụ đứng ở trong góc nhỏ vỗ tay cái độp. Người phục vụ lập tức đưa tới một chén nước ấm. Giản Kiều ý thức được chén nước này là Lôi Triết giúp mình gọi, ánh mắt nhìn về phía của đối phương không khỏi mang theo mấy phần cảm kích. Cảm kích này làm cho tròng mắt đen láy của cậu phóng xạ ra ánh sáng thấm ướt mà óng ánh. Lôi Triết nhanh chóng liếc nhìn cậu một cái, trầm giọng nói rằng:" Không cần cám ơn. Một người đến rượu cũng không thể uống như cậu tốt nhất vẫn là nên trở lại Địch Tác Lai Đặc xa xôi đi, tôi không thể mỗi ngày đều ở Cách Lan Đức, càng không thể tại mọi thời khắc nhìn chằm chằm cậu.
Nếu như lần sau tôi không thể đúng lúc đuổi đến nơi, cậu nên làm cái gì bây giờ?
"Cái vấn đề này, Giản Kiều hoàn toàn chưa nghĩ ra cách giải quyết như thế nào, vì vậy liền rơi vào trầm mặc. Cậu trước sau chưa từng đồng ý sẽ trở lại Địch Tác Lai Đặc, bởi vì cậu còn có rất nhiều việc muốn làm. Lôi Triết cũng nhận ra được tâm tư kiên quyết không chịu trở lại của cậu, liền chỉ vào đám người đang vặn vẹo giống như giòi bọ kia, nói rằng:" Nhìn thấy không?
Nơi này không mang đến khí tức thanh mới của mưa phùn rơi vào đóa hoa trên cỏ xanh, chỉ có mùi vị tanh tưởi chất rượu, mồ hôi cùng nha phiến hỗn hợp mà thành.
Nơi này không thích hợp với cậu.
"Bá tước tiên sinh rất sạch sẽ, hắn thực sự không đành lòng nhìn bộ dáng cả người dính đầy ô uế của cậu. Giản Kiều bưng chén nước lên uống một hớp nhỏ, nhẹ giọng phản bác:" Nhưng là nơi này có anh. Ngồi ở bên người anh, hết thảy mùi hôi đều sẽ bị ngăn cách, tôi chỉ ngửi thấy được một luồng hương vị rất lạnh lùng, như tuyết lớn rơi vào trên cây tùng cây bách kích phát ra cảm giác sảng khoái."
Cậu không nhịn được co rúm chóp mũi, dùng nó chứng minh lời mình nói là sự thật.
Trên người Lôi Triết có một luồng khí vị cực bá đạo, nó được hình thành do sự tiếp xúc thường xuyên giữa dầu mỡ bảo dưỡng quanh năm tiếp xúc cùng vũ khí lạnh tạo thành.
Băng lãnh kim loại bởi vì rỉ sét rồi sản sinh, tỏa ra một luồng huyết dịch giống như mùi tanh. Muốn tẩy sạch vết rỉ sét ấy phải dùng cát sỏi chà xát, nhiệt lượng lớn sinh ra do ma sát sẽ làm cho mùi tanh này bốc lên khét lẹt.
Vào lúc này, người bảo dưỡng vũ khí sẽ đem nấu dầu đến thập phần sền sệt lau ở trên lưỡi kiếm sắc bén.
Khí giàu chất béo của dầu tùng đã tạo ra một phản ứng hóa học tuyệt vời với mùi khét, cuối cùng chúng tạo thành một bầu không khí tựa như thanh kiếm kia có vị ngọt nhưng không ngọt, lạnh nhưng không lạnh.
Cái này cũng là Giản Kiều lần đầu ý thức được, nguyên lai khí tức đao kiếm không hề khó ngửi chút nào.
Cậu nhìn thẳng con ngươi xanh thẳm của Lôi Triết, nghiêm túc nói rằng: " Tôi yêu thích khí vị của anh. Ngồi ở bên người anh, tôi cảm giác rất thoải mái."
Lôi Triết lâm vào cảm giác thiêu đốt khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng lại lấp đầy một khối nhiệt khí nóng bỏng, điều này làm cho hắn miệng đắng lưỡi khô, đầu óc choáng váng.
Hắn không thể không bưng chén rượu lên, đem chất lỏng đỏ sẫm uống một hơi cạn sạch. Men rượu cay nồng không giúp giải tỏa nhiệt khí, trái lại còn đốt lên đám lửa trong nội tâm. Hắn siết quả đấm một cái, cảm giác được trong lòng bàn tay bốc lên một tầng mồ hôi nhớp nháp.
Đêm trước trận chiến cùng kẻ địch mạnh mẽ nhất giao thủ, hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Không, nói chính xác hơn, đây là hưng phấn. Hỏa diễm trong trái tim đã thuận theo huyết quản thiêu khắp toàn thân của hắn.
Hắn liền liên tiếp uống sạch hai chén rượu, lúc này mới đè ép được tâm tư bốc lên, khàn tiếng nói rằng:
"Cám ơn cậu đã yêu thích, tuy nhiên, tôi vẫn muốn khuyên cậu rời đi. Nhìn thấy không? Mỗi người nơi này đều dơ bẩn. Bọn họ cả một đời có lẽ chỉ tắm hai lần, một lần là thời điểm giáng sinh, một lần là lúc kết hôn."
"Bọn họ đang mặc những bộ quần áo lộng lẫy nhất, nhưng thời điểm màn đêm buông xuống, víu rơi tầng túi da ngăn nắp xinh đẹp này, cậu sẽ phát hiện thân thể của bọn họ đã biến thành màu đen có mùi hôi thối. Thứ mà cậu đang nỗ lực dung nhập, chính là một bầy quái vật như vậy. Bọn họ xịt thứ nước hoa nồng nặc không phải là vì thêm gấm thêm hoa, mà là bởi vì che giấu thân thể ngày càng mục nát của bản thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!