Chương 2: (Vô Đề)

Năm năm sau.

Vài khung xe ngựa sang trọng chạy trong sương mù dày đặc, sâu trong sương mù dày đặc lờ mờ có thể trông thấy từng tòa nhà tan hoang thấp bé, công trình kiến tức từ những tảng đá chồng lên nhau.

Cửa xe của vài khung xe ngựa đều vẽ một đóa hoa sen bạc tinh tế, đây là dấu hiệu của các quý tộc.

Bầu trời to lớn và xung quanh đều là màu xám, không khí ẩm ướt chui vào từ trong khe hở của cửa sổ, mang đến một mùi hương gỗ bị nấm mốc.

Trong chiếc xe ngựa ở phía trước, một người đàn ông dùng sức đóng cửa sổ xe, lẩm bẩm nói: "Trời ơi, cái mùi này khó ngửi quá!"

Hắn ta bịt mũi miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt nâu tràn đầy vẻ chán ghét.

Trên người hắn ta mặc áo sơ mi trắng và áo khoác màu đỏ bằng nhung, phía dưới là quần bò màu đen bằng nhung và đôi boot bằng da, cổ và cổ tay đều xịt nước hoa nồng đậm, gương mặt trang điểm đầy son phấn, mái tóc dài màu đỏ dùng dây cột màu trắng bằng lụa buộc ở sau ót, ăn mặc xinh đẹp như một quý tộc.

Nhưng hắn ta không phải quý tộc, chỉ là người hầu của quý tộc mà thôi.

Chỉ cần chủ nhân được hầu hạ có đầy đủ tài phú khổng lồ, vậy người hạ đẳng như hắn ta cũng có thể sống cuộc sống xa hoa hơn cả tam lưu quý tộc.

Hắn ta rút từ trong túi áo ra một cái khăn tay đầy mùi nước hoa, liên tục vẫy qua lại mấy lần trên không trung, sau đó dùng giọng giễu cợt phàn nàn: "Khó tin là Cách Lan Đức vĩ đại cũng sẽ có chỗ tệ như vậy!"

Một gã hầu khác ngồi bên cạnh hắn ta cũng châm chọc nói: "Năm năm trước thành Địch Sách Lai Đặc còn tốt hơn chỗ này gấp trăm lần!

"Nhưng mà cũng không phải. Địch Sách Lai Đặc được lấy từ ý của"Hoang vu". Vốn dĩ Thành Địch Sách Lai Đặc là một cái thành hoang, chỗ đó ngày nào con dân cũng ăn không no bụng áo không đủ che thân, ngay cả lão bá tước và bà tước phu nhân quản lý thành năm nào cũng ăn không no mà nhiễm bệnh nặng, sau đó bởi vì không đủ tiền khám và chữa bệnh, cuối cùng cả hai đều mất đi.

Mà Cách Lan Đức được lấy từ ý của "Vĩ đại", thành Cách Lan Đức là một cái thành vĩ đại, cũng là thành giàu nhất trong Thác Đặc Tư Đại Lục. Tuy nó chỉ là một phần của đế quốc Glory, nhưng là hoàn toàn độc lập về chính trị, quân sự và tự lập pháp quyền.

Nghe nói, tài phú của thành chủ Cách Lan Đức có một không hai trong Thác Đặc Tư Đại Lục. Nếu không phải bởi vì cưới con gái cả của thành chủ Cách Lan Đức, Charles III hoàn toàn không lên được vị trí Quốc Vương.

Hoàng Hậu mang theo rất nhiều của hồi môn và đội quân khổng lồ giúp đỡ Quốc Vương dọn sạch tất cả chướng ngại.

Cũng vì vậy, thành Cách Lan Đức còn nổi tiếng hơn thủ đô Polsa của Glory, cũng là nơi mà tất cả mọi người đều mơ mộng muốn vào.

Hai người hầu đùa giỡn xem Cách Lan Đức không đáng một đồng, chỉ là bởi vì tâm lý ghen tị so sánh của nhà giàu mới nổi đang quấy phá mà thôi. Bọn họ đến từ thành Địch Sách Lai Đặc nhưng chỗ đó từ làm nơi nghèo khó nhất của Thác Đặc Tư Đại Lục.

Nhưng mà bây giờ đã không như vậy nữa.

Sau khi lão bá tước qua đời, tiểu chủ nhân của bọn họ là bá trước Giản Kiều phát triển ngành trồng trọt cỏ và ngành mỏ, lại đặc biệt phát minh ra trang thiết bị và kỹ thuật gia công châu báu, chỉ dùng thời gian năm năm đã khiến cho thành Địch Sách Lai Đặc thoát khỏi sự nghèo khó, đã trở thành thành trì giàu có của Thác Đặc Tư Đại Lục.

Hôm nay thành Địch Sách Lai Đặc sản xuất rất nhiều nước hoa, hoa cỏ, son phấn và châu báu, mà các khoản hàng hóa này hoàn toàn là bảo vật được các quý tộc trân trọng và yêu thích nhất. Bọn họ bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để mua vật phẩm xa xỉ này của Địch Sách Lai Đặc.

Hàng năm tiền thuế của thành Địch Sách Lai Đặc cũng tăng cao, hơn nữa mức độ còn rất lớn, cuối cùng làm cho Charles III chú ý. Cũng bởi vì vậy cho nên năm xuân năm nay, lần đầu tiên bá trước Giản Kiều là chủ quản của toàn thành này nhận được thư mời sinh nhật của Quốc Vương.

Đi tới tham gia tiệc sinh nhật của Quốc Vương là kiểm nghiệm một tên quý tộc có tiêu chí lên đỉnh cao hay không. Không hề nghi ngờ, Giản Kiều đã làm được.

Cũng bởi vậy, danh hiệu của cậu từ từng là "Đứng đầu thành hoang" biến thành là "Bá tước Hoa Đô".

Trên đường đi tới Polsa khó tránh khỏi gặp phải kẻ cướp, vì vậy mỗi quý tộc đều mang theo đoàn kỵ sĩ của mình, mà những đoàn kỵ sĩ này lại là một lực lượng quân sự không nhỏ.

Charles III không có lòng tin áp chế cỗ lực lượng này, để cho các quý tộc tới Cách Lan Đức trước, thái dỡ vũ khí trang bị xuống, để lại thành viên của đoàn kỵ sĩ sau đó mới có thể cùng hai người đầu vào Polsa để tham gia bữa tiệc.

Giản Kiều cũng dẫn theo hơn mười kỵ sĩ, trước khi đi bái kiến Quốc Vương, cậu phải thu xếp những người này ở Cách Lan Đức.

Ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù, ánh mắt Giản Kiều trở nên mơ hồ.

Cậu hơi mím môi, lộ ra vẻ mặt không khỏe.

Bởi vì chuyện từng gặp phải vào lúc nhỏ, cậu rất ghét thời tiết sương mù dày đặc, nhưng mà rất đáng tiếc, quanh năm Thác Đặc Tư đại lục đều là trời mưa và bao phủ sương mù dày đặc. Ánh sáng mặt trời hiếm thấy như là kim cương.

Cậu vuốt mi tâm và huyệt thái dương, ý muốn xua đuổi trí nhớ của trí nhớ của kiếp trước vọt tới từ sâu trong óc, lại bị sự ồn ào bên ngoài cửa sổ hấp dẫn sự chú ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!