Giản Kiều nâng khối sơn thủy mã não này lên, tựa như đã đông cứng lại ngồi ở trên ghế sa lon.
Đôi mắt đen của cậu tĩnh lặng như một đầm nước không nguồn, khí tức u buồn lan tràn trong đó.
Cũng không ai biết giờ phút này cậu đang suy nghĩ điều gì.
" Đại nhân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên về rồi." Tới gần chạng vạng, hai tên quản gia mới rón rén đi tới một bên ghế sô pha, cẩn thận từng tí mở miệng.
" A, trời đã tối rồi sao
"Giản Kiều như thức tỉnh từ trong một giấc mộng dài dằng dặc, khắp khuôn mặt đều là hoảng hốt biểu tình. Cậu nhìn đường phố bị màn đêm bao phủ, rồi lại nhìn ngọn nến bên cạnh, lúc này mới đem khối sơn thủy mã não kia nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp. Nhưng mà, thời điểm đang đóng nắp hộp, cậu đột nhiên đình chỉ lại tất cả động tác. Cậu nâng hộp lên, bất động thật lâu." Đại nhân, cần phải đi rồi.
"Hai tên quản gia nhắc nhở lần nữa. Giản Kiều xoa xoa huyệt thái dương, mỏi mệt hỏi:"Các cậu nói xem, tôi có nên có nên đánh một cái lỗ trên đó, biến nó thành mặt dây chuyền hay không?
"Cậu đã đã cả bị vướng vào vấn đề này cả một buổi trưa. Hai tên quản gia anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, sau đó lựa chọn trầm mặc. Chủ nhân coi khối mã não này là trân bảo, cho nên bọn họ cũng không dám có suy nghĩ lung tung. Giản Kiều tựa hồ cũng không cần câu trả lời của hai người, sau đó dừng lại một lát liền rù rì nói:" Nhưng mà, nếu như đánh một cái lỗ, nó lại không hoàn chỉnh.
Nó sẽ đau, phải không?"
Một hòn đá đến cùng có cần tự do và ánh sáng hay không, bị giam ở trong bóng tối có khóc hay không, khi bị đánh một cái lỗ có thể có cảm giác được đau đớn hay không, có thể vì vậy mà khiến cho cuộc đời của chính mình trở nên không hoàn chỉnh hay không…
Vấn đề đó kỳ kỳ quái quái hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hai tên quản gia.
Chỉ có người có thiên tính lãng mạn mới sản sinh liên tưởng hoang đường như thế, chỉ tiếc bọn họ không phải, cho nên bọn họ vẫn luôn đè thấp đầu, không dám lên tiếng.
Giản Kiều do dự nâng khối mã não, lần thứ hai rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, Lôi Triết trở lại phủ công tước đứng ở bên trong hành lang tối tăm, mượn nguồn sáng phát ra từ cây đuốc, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bức tranh "Thủy Trạch Nữ Thần " kia không có khuôn mặt.
" Con tại sao đem tóc của cô ta nhuộm thành màu đen?
"Thanh âm lão công tước tràn đầy mệt mỏi truyền đến từ cuối hành lang. Vài tên người hầu vội vã giơ đuốc lên, đem cốc đèn trên tường thắp sáng. Một lúc sau, Hải Luân lảo đảo chạy xuống cầu thang, xuyên qua hành lang, khàn cả giọng mà hò hét:" Tôi sanh ra tiểu vương tử! Tôi muốn thấy Tra Lý! Tôi muốn làm hoàng hậu! Tôi là nữ nhân tôn quý nhất Cách Lạc Thụy!
Các người cuối cùng rồi sẽ chứng kiến sự huy hoàng của tôi.
"Rất rõ ràng, cô ta điên rồi. Công tước phu nhân đuổi theo cô ấy chạy vào bóng đêm mơ hồ, một lần lại một lần thê lương bất lực kêu lớn:" Trở về đi, Hải Luân van cầu con mau trở lại!
Con trai của con sớm đã không còn nữa!"
Đã từng coi Lôi Triết là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt như các nàng, thời điểm này cùng hắn gặp thoáng qua, họ lại phảng phất như hoàn toàn không nhìn thấy đối phương.
Có lẽ không phải là không nhìn thấy, mà là cuối cùng cũng hiểu rõ, chỉ cần Lôi Triết nguyện ý, hắn có thể thống trị sinh tử của bọn họ.
Lão công tước nhìn bóng lưng của hai mẹ con, trong mắt vẩn đục không có bi ai, cũng không có thống khổ, chỉ còn có một mảnh tê dại vô tận.
Hắn biết rằng, tất cả những thứ này đều là do chính mình tùy hứng làm bậy mà thành. Thời điểm khi hắn cố tình chọc giận mẹ của Lôi Triết và Mộ An, thì bi kịch cũng đã được quyết định.
"Cho nên, tại sao con lại muốn đem tóc của cô ta đổi thành màu đen?" Lão công tước kiên trì mà truy hỏi.
Hắn vẫn luôn muốn biết ý vị của bức họa này rốt cuộc là như thế nào. Ở trong mắt người khác, nó chỉ là một vật chết, nhưng ở trong suy nghĩ của Lôi Triết, nó lại là một sinh vật sống sờ sờ, hơn nữa đó còn là người cuối cùng rồi sẽ cùng hắn gặp gỡ. Hắn đến nằm mơ cũng sẽ mơ mộng thấy đối phương.
Đó là bảo vật quý giá nhất của hắn.
" Tại sao con đem mái tóc màu vàng óng của cô ta nhuộm thành đen?" Lão công tước luôn mãi truy hỏi.
Mãi đến tận đến thời điểm không có cách nào cứu vãn, hắn mới đột nhiên ý thức được, bản thân sớm cần phải dụng tâm đi tìm hiểu đứa bé này. Hắn đồng dạng cũng mang dòng máu của mình, hơn nữa còn vô cùng cường tráng, quả cảm, vũ dũng. Hắn là đứa con thừa kế phẩm chất ưu tú nhất của Cách Lan Đức.
Hắn muốn tiến vào này cái thế giới này của con trai hắn, mà bức họa này chính là một cánh cửa liên tiếp đến thế giới kia.
Lôi Triết, người đang nhìn chăm chú, không hề động đậy trước bức họa này rốt cục cũng có phản ứng. Hắn lưu luyến thu hồi ánh mắt, đi về phía nơi sâu xa của hành lang, thời điểm lướt qua cha, hắn vang lên tiếng nói trầm thấp nói rằng: " Tôi cũng không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!