Chương 14: (Vô Đề)

Lôi Triết tay mắt lanh lẹ nhanh chóng giữ chặt cô gái hồng lâu đang ngã về phía trước. Hắn là một gã kỵ sĩ, cho nên dù cho phiền chán tới cực điểm, hắn cũng sẽ không khiến cho người đồng hành gặp nguy hiểm dưới sự bảo vệ của chính mình.

Sau khi đem người đỡ lấy, hắn nhìn về phía Giản Kiều, biểu tình tựa hồ rất bình tĩnh, kì thực tâm lý lại lúng túng đến đòi mạng.

Phương thức gặp mặt như vậy thật con mẹ nó nổi bật! Hắn hận tìm không được một cái lỗ nẻ để chui vào!

Giản Kiều đem hai quả cầu thủy tinh nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp phủ kín vải nhung, sau đó đứng lên, lễ phép gật đầu: " Đại nhân, rất vui được gặp anh."

Trên mặt cậu không có bất kỳ biểu tình gì, khí tức u buồn bao trùm quanh người cũng chưa được tản đi nửa phần, nhưng tiếng nói của cậu lại hết sức ôn nhu, trong mắt hoàn lập loè ánh sáng rực rỡ như chưa từng có.

Luôn yêu thích đem hết thảy tình cảm đều ẩn giấu ở trong tim phòng bị như cậu, lại mở ra một cái khe cửa hiếm thấy, chỉ để hoan nghênh Lôi Triết đến.

Cậu thật sự cao hứng khi có thể gặp lại người này.

Lôi Triết có trực giác nhạy bén giống như dã thú. Hắn tuy rằng không hiểu rõ Giản Kiều, nhưng cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng của cuộc hội ngộ này. Đôi mắt của đối phương đột nhiên cũng thắp sáng được trái tim hắn.

Chỉ là trong nháy mắt, vẻ lúng túng cùng ảo não tràn đầy trong lòng Lôi Triết đều biến mất. Hắn nhoẻn miệng, nở nụ cười xán lạn, sau đó nhấc cánh tay vẫy vẫy, thuận tiện thoát khỏi cô gái hồng lâu đang chặt chẽ kéo mình.

Gái hồng lâu thiếu chút nữa bị cánh tay của hắn nâng lên, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải buông tay.

" Anh đến đây mua sắm ư?"

Giản Kiều chậm rãi đi lên trước, nói rằng: " Vô luận ngày hôm nay anh mua cái gì, tôi đều có thể giảm giá cho anh hai mươi phần trăm.

"Hai mươi phần trăm là một cái ưu đãi không hề thấp, toàn bộ tổng kết lại nói không chừng có thể tiết kiệm mấy ngàn kim tệ. Lôi Triết nhướng cao đuôi lông mày hỏi:" Ồ?

Nghe đâu cậu không bao giờ giảm giá, nhưng tại sao lại hào phóng với tôi như vậy?"

Giản Kiều nhìn thẳng vào con ngươi xanh thẳm của hắn, trả lời: " Bởi vì anh là một người tốt.

"Đôi lông mày giãn ra của Lôi Triết bất giác xoắn vào nhau. Người tốt? Vẻn vẹn chỉ là bởi vì cái này? Chết tiệt, hắn đối với đáp án như này rất không vừa ý! Khắp thiên hạ nhiều người tốt như vậy, lẽ nào Giản Kiều đều giảm giá hết cho bọn họ hay sao? Cậu giảm giá được mãi không? Hai chữ người tốt này quá bình thường, căn bản không lộ ra được sự đặc biệt của chính mình! Càng nghĩ càng không hài long, Lôi Triết trầm giọng truy hỏi:" Tôi có nơi nào tốt?"

Giản Kiều cụp mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc đáp: " Nói như thế này đi, tại Cách Lan Đức cùng Ba Nhĩ Tát, anh là người tốt nhất mà tôi từng được gặp."

Đúng, người tốt nhất.

Giản Kiều rất rõ ràng, nếu như buổi tối ngày hôm ấy, mình không tìm được cớ thích hợp để rời khỏi hoàng cung, thì hậu quả sẽ rất bi thảm.

Lưu Dịch Tư công tước sẽ không vì cậu rồi đi đắc tội với vị quốc vương tương lai, Mộ An hoàng hậu muốn an ổn qua quãng đời còn lại, cũng nhất định phải dựa vào sự trông nom của An Đức Liệt thân vương.

Nếu cùng cân nhắc, thì Giản Kiều tất nhiên sẽ là người bị hi sinh kia. Tất cả mọi người sẽ chọn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ sẽ hợp lực đem Giản Kiều đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng.

Nhưng mà, tại hiện thực băng lãnh cùng cường quyền trước mặt như vậy, Lôi Triết, người không liên quan gì đến cậu, thậm chí còn có thù oán với cậu, đã kịp thời ra tay cứu viện.

Thời điểm người trong cả thiên hạ đều coi thường sự sống chết của cậu, lại chỉ có Lôi Triết đang quan tâm.

Như vậy không phải là người tốt nhất hay sao?

Nghĩ tới đây, Giản Kiều dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm đuôi mắt hẹp dài của chính mình, ôn nhu nói:

"Mức giảm giá 20% theo tôi vẫn còn hơi nhỏ. Như vậy đi, tôi có thể đưa một bộ châu báu cho vị mỹ lệ nữ sĩ này. Chỉ cần là đồ vật mà cô ấy nhìn trúng, vô luận giá cả đắt giá cỡ nào, cũng có thể tùy ý lấy đi."

Cô gái hồng lâu hết nhìn đông nhìn tây sau khi nghe được câu đó lập tức nhìn về phía Giản Kiều, trong mắt bốc cháy lên hỏa diễm tham lam.

Không nghi ngờ chút nào nữa, cô ta tuyệt đối sẽ đem bộ châu báu cao quý nhất trong cửa hàng lấy đi. Cô ấy là một người mới, lại chưa từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cũng chưa từng thấy trường danh lợi phù hoa, nên vẫn không thể khống chế tâm tình của bản thân.

Nàng không có cách nào như chị em khác, vì chiếm được yêu thích trường cửu của khách nhân mà kìm nén sự thô tục của mình.

Cô ta lúc này liền chỉ vào châu báu rực rỡ muôn màu, hỏi: " Bộ nào là đẹp nhất — "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!