Sau khi chứng kiến thấy một hồi huyết tinh quyết đấu, Giản Kiều ngã bệnh.
Bất kể là kiếp trước hay là đời này, thân thể của cậu đều rất kém cỏi, lạnh giá, nóng bức, hoặc là suy nghĩ chập trùng, đều có khả năng làm cho cậu cảm thấy không khỏe. Nhưng cậu vẫn như cũ lựa chọn sống tiếp, dù cho có khó khăn, vất vả đến đâu.
Cậu từng hai lần bước vào tuyệt cảnh, cho nên cậu hiểu rõ hơn ai hết, tử vong là một chuyện đáng sợ dường nào.
" Đại nhân, tôi rất lo lắng ngài sẽ té xỉu ở trong tiệc rượu. Dáng vẻ hiện tại của ngài nhìn qua gay go cực kỳ." Quản gia tóc đỏ một bên giúp Giản Kiều mặc quần áo, một bên lo lắng vô cùng mà nhắc nhở.
"Nếu như ngài té xỉu, thì thật là thất lễ! Có biện pháp gì có thể lùi lại cuộc hành trình lần này hay không?" Quản gia tóc đỏ đem ra một đôi mang một đôi giày ống cao bóng loáng.
Giản Kiều dùng một khối khăn mặt ngâm quá nước đá che lên cái trán nóng bỏng của bản thân, vô lực xua tay:
"Không có bất kỳ người nào có thể lùi lại tiệc rượu của quốc vương. Chuẩn bị cho tôi một bình muối để ngửi, tôi nghĩ tôi có thể tiếp tục kiên trì nhịn xuống."
Cậu đang sốt cao, đầu óc như nồi nước sôi, khí nóng xông lên khiến từng thớ thịt của cậu đều đau đớn.
Nói thật, cậu thật không có đủ tự tin chống đỡ hoàn toàn.
"Nếu như tôi cảm thấy mình gần té xỉu, tôi ngay lập tức sẽ đi tới phòng nghỉ ngơi. Chắc hẳn là sẽ không bị xấu mặt." Cậu tự lẩm bẩm.
Xe ngựa đến, hai tên quản gia không thể làm gì khác hơn là đỡ cậu đi lên.
Giản Kiều choáng váng không biết mình tiến vào phòng yến hội như thế nào. Trong tay cậu trước sau đều nắm một bình muối, thời điểm cần thiết liền ngửi, khí vị kích thích có thể làm cho cậu khôi phục thanh minh trong chốc lát.
Ngơ ngơ ngác ngác bên trong đó, người hầu liền đem cậu dẫn tới trước mặt Tra Lý Tam Thế cùng Mộ An hoàng hậu.
Cậu lập tức bán quỳ xuống, hướng về phía Tra Lý Tam Thế biểu đạt ra sự trung thành, lượng lớn tài bảo mà cậu dâng lên đã khiến vị quốc vương kia thoải mái cười to.
Thân hình của Tra Lý Tam Thế gầy yếu hơn nhiều so với Giản Kiều, sắc môi tím sẫm tiết lộ tình hình gay go đến cực điểm của hắn. Nếu như tiếp tục sinh hoạt không hề tiết chế mà, hắn chẳng mấy chốc sẽ đi gặp thượng đế.
Giản Kiều đoán không sai, Cach Lạc Thụy đang đứng ở thời khắc mây gió biến ảo.
Sau khi đứng thẳng dậy, Giản Kiều nắm lấy bàn tay hơi duỗi ra của Mộ An hoàng hậu, tại mu bàn tay trắng noãn như ngọc của cô ấy thành kính hạ xuống một cái hôn nhẹ nhàng.
Mộ An hoàng hậu mỉm cười cùng cậu nói mấy câu, mà viên bảo thạch màu lam nhạt được khảm nạm trên vương miện kia, vừa vặn là nước mắt của Thiên sứ mà Giản Kiều đưa đến. Này tỏ rõ cô ấy đã tiếp nhận sự quy hàng của Giản Kiều.
Chỉ là một cái nhìn, hai người cũng đã đạt được một sự ăn ý nào đó.
Vẫn còn có rất nhiều quý tộc chờ đợi yết kiến quốc vương cùng hoàng hậu, Giản Kiều nhất định phải rời đi. Mộ An hoàng hậu vì cậu mà đã chuẩn bị người giới thiệu, hành động như vậy không thể nghi ngờ gì nữa, hai người chính là tri kỷ.
Nếu không có đại quý tộc bối cảnh hiển hách làm người giới thiệu, thì Giản Kiều căn bản không thể hòa nhập vào lễ hội phù phiếm hào nhoáng này. Cậu chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ, uống hết ly này đến ly khác.
Trong quá trình, sẽ có người chủ động tới tìm cậu bắt chuyện, bất quá loại người này tình cảnh cũng giống như cậu, họ là những người ngoài lề không bị danh lợi trói buộc.
Cùng bọn họ bàn luận và giao tiếp sẽ không mang đến bất kỳ lợi ích nào cho Giản Kiều, mà sở dĩ cậu tham gia tiệc rượu của quốc vương, chính là vì để đạt được càng nhiều lợi ích.
Đương nhiên, nếu như da mặt cậu đủ dày, cậu cũng có thể chen vào vòng xã giao của người khác, sau đó nói thêm mấy câu. Tuy nhiên, nếu làm vậy, cậu chẳng mấy chốc sẽ biến thành gã hề trong bữa tiệc linh đình này.
Mộ An hoàng hậu hiển nhiên cân nhắc đến tình cảnh của Giản Kiều, cho nên, cô ấy đã vì cậu chuẩn bị người giới thiệu là Lưu Dịch Tư công tước. Ông già hơn sáu mươi tuổi này nổi tiếng khắp Thác Đặc Tư, là một đại lãnh chúa có thể sánh ngang với Cách Lan Đức công tước.
Hồng y giáo chủ, chư vị thân vương, khắp nơi lãnh chúa, cùng với quốc chi trọng thần, chỉ cần Giản Kiều có ý muốn làm quen, Lưu Dịch Tư công tước đều có thể giúp cậu dung nhập vào vòng tuần hoàn cao cao tại thường mà người thường không thể với tới ấy.
Đây chính là chỗ tốt mà viên " Nước mắt của Thiên sứ" kia mang đến.
Giản Kiều đối với điều này cảm thấy rất hài lòng. Thời điểm cùng Lưu Dịch Tư công tước sóng vai về phía phòng yến hội, cậu phát hiện mình bị một đạo ánh mắt nguy hiểm khóa được.
Thuận theo đạo ánh mắt kia nhìn sang, cậu không hề ngạc nhiên chút nào khi phát hiện ra Lôi Triết. Người kia đang cầm một chén champagne, đứng cùng với một đám quý tộc trang điểm cực kỳ xa hoa.
Những người này dường như không tương thích với hoàn cảnh nơi đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!