– Ai, không cần…
Tô Ngọc Uyển còn chưa nói xong, Cốc Vũ đã không thấy bóng dáng, Tiết Sương cùng Hạ Chí vừa lục lọi khắp phòng vừa hỏi:
– Thuốc lần trước cô nương uống có còn dư hay không, để ở chỗ nào rồi?
– Cô nương nhanh mặc quần áo vào đi, một lát lang trung sẽ tới.
Lê ma ma cũng cầm quần áo sạch sẽ lại hầu hạ Tô Ngọc Uyển mặc vào. Tô Ngọc Uyển nhìn hạ nhân trong phòng vội vàng hoảng hốt như vậy thì tim như được rót qua một dòng nước ấm, cho dù không cảm thấy khó chịu vẫn phối hợp mặc quần áo, nằm ở trên giường.
Lập Xuân từ bên ngoài vọt vào, nhìn Tô Ngọc Uyển:
– Lang trung tới rồi. Cô nương thật sự phát ban sao?
Cốc Vũ cũng theo sau tiến vào, chắc là đã gặp nhau trên đường. Tô Ngọc Uyển thấy đại phu đã tới cũng yên tâm, vẫy vẫy tay nói:
– Mọi người lại cả đây đi, ta có chuyện muốn nói.
Nhìn Tô Ngọc Uyển vẫn thanh tỉnh, nhàn nhã, không có chút xíu thống khổ nào, so với tình hình sống dở chết dở lần trước thì tốt hơn rất nhiều, mọi người cũng an tâm lên vây quanh nàng.
– Cá Đao hôm nay Khổng đại nãi nãi nói là cá sông, kêu ta yên tâm ăn, lời này cả lão phu nhân, nhị, tam phu nhân cùng mấy vị muội muội cũng đều nghe thấy; lúc ăn cơm, Lăng tỷ nhi nhìn ta rất nhiều lần, lại dùng lời nói khích ta, rõ ràng đây là cái bẫy, muốn hại ta đâu. Người đã muốn hại, ta lý nào lại không tiếp, cho nên trận ban này phát ra cho dù là thật hay giả, cũng mặc kệ có nghiêm trọng hay không, mọi người phải xử lý như thật nghiêm trọng, có hiểu không?
Thấy Tô Ngọc Uyển trong lòng đã có tính toán, hơn nữa bệnh tình cũng không nghiêm trọng như mình tưởng, mọi người cũng thoải mái hơn. Lê ma ma nói:
– Cô nương, nhị phòng lòng lang dạ sói tự nhiên sẽ có báo ứng, người hà tất phải lấy thân thể chính mình ra tính kế, người nếu có chuyện gì, mấy chục nhân khẩu chúng ta phải sống thế nào?
– Đúng vậy, cho dù như thế nào đại cô nương cũng không thể đem thân mình ra đùa giỡn.
Lập Xuân tuy thỉnh lang trung tới nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, phụ họa theo ma ma. Tô Ngọc Uyển đành phải nhấc tay lên đảm bảo:
– Được rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.
– Hừ, lần nào cô nương cũng nói vậy.
Hạ Chí cũng chen vào, Tô Ngọc Uyển đành phải giả vờ đáng thương, cào cào cánh tay:
– A, ngứa quá, khó chịu muốn chết, ta không nhịn được.
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Lê ma ma vội vàng tiến lên bắt lấy hai cánh tay của nàng, sợ nàng không nhịn được mà cào rách da, nếu trên người lưu lại sẹo thì thật phiền toái, cô nương gia là không thể bị phá tướng. Mấy nha hoàn kia vội vã thỉnh đại phu, đương nhiên trước khi đưa người vào phòng cũng không quên tặng một đại hồng bao để đại phu sau khi rời đi sẽ dựa theo lời của các nàng mà nói chuyện, cô nương cũng không thể chịu khổ không công.
Lập Xuân đi ra ngoài thỉnh đại phu vào xem bệnh. Hoắc đại phu vốn là người quen của đại phòng, đối với tình huống Tô gia vô cùng hiểu biết, sau khi bắt mạch, liền mở miệng nói:
– Đại cô nương lúc năm tuổi ăn cá biển bị dị ứng, suýt chút nữa ta đã mất mạng. Lão hủ đã từng nói với mọi người cô nương không thể lại ăn cá biển, cô nương mấy năm nay vẫn làm theo, sao hôm nay lại tham ăn? Tình huống lần này còn tốt, ăn không bao nhiêu nên cũng không nghiêm trọng, nếu còn không kiêng ăn, lần sau chưa chắc cũng có vận khí tốt như vậy.
Lê ma ma được Tô Trường Thanh tuyển làm nhũ mẫu cho Tô Ngọc Uyển, tự nhiên cũng không phải là người vô dụng, ngồi một bên rơi lệ nói:
– Còn không phải tại Khổng đại phu nhân kia, luôn miệng nói là cá sông, không có gì đáng ngại, lại nói bà ấy phải hoa một số tiền lớn mới mua được một ít tới hiếu kính lão phu nhân, nhị cô nương lại nhiều lần ở bên cạnh trào phúng, nói cô nương ngay cả cá cũng không dám ăn, cô nương cũng không còn cách nào, mới ăn một chút. Nào ngờ….
Hoắc đại phu cả đời hành tẩu nơi nhà cao cửa rộng, chuyện hậu trạch xấu xa gặp qua không ít, cho dù không cần hỏi thăm, chỉ cần những lời này của Lê ma ma cũng có thể đoán được tám chín phần. Chỉ là hắn là người từng trải, chỉ cần bo bo giữ mạng, đối với những lời này cũng không tỏ ý kiến, chỉ vuốt râu nói:
– Ta lại khai cho cô nương mấy toa thuốc, đúng hạn uống liền không sao. Chỉ là về sau không thể đụng vào cá biển nữa.
– Đa tạ Hoắc đại phu.
Lê ma ma lau nước mắt, bỏ tay Tô Ngọc Uyển vào trong màn, đứng dậy đưa đại phu ra ngoài khai phương thuốc, vừa đi vừa nói:
– Bệnh này của cô nương nhà ta, nhìn qua không có gì nghiêm trọng, nhưng trên mặt lại đầy ban, chúng ta lo lắng sẽ để lại sẹo…
Chờ cho tiếng nói chuyện xa dần, Tô Ngọc Uyển mới xốc màn lên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!