Hoàng quản sự đang nói chuyện vào vụ trà Xuân, nhiệt độ không khí cao, có nhiều sâu bọ, phải làm sao để xử lý.
Tô thế thịnh cũng là tiểu tử choai choai, ngày thường cùng Tô Ngọc Uyển quan hệ tuy gần, lại chưa từng thân mật như thế, không khỏi thẹn thùng, kích động, cảm giác tỷ tỷ đối với chính mình tốt hơn trước đây rất nhiều.
Hoàng quản sự cũng lại đây chào hỏi:
– Đại Phương đại sư có khỏe không?"
– Khỏe mạnh lắm, mỗi bữa còn ăn được hai chén cơm lớn.
Tô Ngọc Uyển nói, quay đầu thấy Tô Thế Thịnh mở to mắt sùng bái nhìn mình, không khỏi hỏi:
– Làm sao vậy? Đệ nhìn ta như vậy làm gì?
– Hôm nay Hoàng quản sự kể không ít chuyện của tỷ. Tỷ làm sao lại nghĩ đến chuyện trải cỏ trong vườn trà?
– Hả, đó là kết quả thu được sau khi quan sát cẩn thận. Lúc đó cha mới mua một ít vùng núi để trồng trà, mà mấy cây trà con còn chưa lớn bao nhiêu, xung quanh cỏ mọc đặc biệt nhiều, nhưng bên dưới mấy cây trà trưởng thành lại có rất ít cỏ, ta thắc mắc nên hỏi mấy lão nông trồng chè, bọn họ nói là do khi cây trà còn nhỏ, khoảng cách giữa các cây tương đối trống trải, nhiêu ánh sáng cho nên cỏ dại phát triển nhanh, mà cây trà trưởng thành tán lá phát triển rộng, bên dưới bóng cây thường râm mát, không có lợi cho cỏ dại nên bọn chúng lớn chậm hơn.
Nàng lại gạt gạt chút đất màu vàng bám trên ủng nói tiếp:
– Hơn nữa lúc trời mưa lớn nước mưa sẽ kéo theo đất đai cùng phân bón trên mặt đất. Ta tự hỏi liệu có biện pháp nào vừa bảo trì thổ nhưỡng, lại không cho cỏ dại phát triển hay không? Có một lần ta thấy nhóm nhân công sau khi nhổ cỏ thì chất thành đống ở một bên, mà bên dưới đống cỏ đó đất đai vẫn luôn ẩm ướt, không dễ bào mòn, cỏ dại không có ánh sáng nên cơ bản là không sinh trưởng, linh quang chợt lóe mới nghĩ tới biện pháp này.
Hoàng quản sự tiếp lời:
– Biện pháp này của cô nương giúp chúng ta giảm bớt rất nhiều sức lực. Trước đây, một năm bốn mùa chỉ riêng làm cỏ đã tiêu tốn rất nhiều nhân công và tiền bạc, bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần cắt cỏ lông trong núi về trải xuống đất, cỏ dại căn bản là không phát triển. Hơn nữa mấy loại cỏ lông này hai, ba năm mới mục rữa, nhất lao vĩnh dật, mùa hè giữ nước, mùa đông giữ ấm, còn có thể gia tăng độ màu mỡ cho đất, thật sự là một đại ân.
Có thể nói vườn trà này của chúng ta có sản lượng lớn, trà mầm mập mạp, chất lượng lại cao như bây giờ có hơn phân nửa là công lao của đại cô nương.
Tô Ngọc Uyển vì giáo dục đệ đệ, nói một chút ý nghĩ của chính mình cũng không có gì, nhưng nghe Hoàng quản sự khen không dứt thì hơi xấu hổ, đỏ mặt nói:
– Hoàng quản sự quá khen. Ta cũng không có công lớn lao gì lớn, bất quá là động động mồm mép mà thôi. Nhưng thật ra các ngươi quanh năm không ngại vất vả chăm sóc, cây trà mới có thể phát triển tốt như vậy.
Hoàng quản sự xua xua tay:
– Lao động chân tay ai lại không biết, người có thể nghĩ ra được biện pháp tốt mới đáng kính, tỷ như Đại Phương đại sư, nghĩ ra phương pháp sao trà này, đã tạo phúc cho bao nhiêu người"
– Hoàng quản sự nói không sai, tỷ tỷ cũng đừng khiêm tốn.
Tô Thế Thịnh vô cùng bội phục tỷ tỷ. Nghĩ lại lúc tỷ tỷ nghĩ ra phương pháp này bất quá mới mười hai tuổi, vừa theo phụ thân lên núi học xử lý vườn trà không lâu. Chính mình đã mười một tuổi rưỡi, lại cái gì cũng đều không hiểu, trong lòng không khỏi hạ quyết tâm, nhất định phải học quản lý vườn trà cho thật tốt. Về sau cho dù không thể sánh bằng tỷ tỷ, cũng không thể kém đến quá xa.
Tô Ngọc Uyển thấy trên mặt Tô Thế Thịnh tràn đầy quyết tâm, liền biết trong lòng hắn đã có sở cảm, không khỏi thập phần vui mừng. Nàng cùng Tô Thế Thịnh tuy không phải một mẹ, nhưng phụ thân ít con, tổng cộng cũng chỉ có ba tỷ đệ nàng. Mạnh di nương tuy có một ít tâm tư, nhưng cũng không phải loại nữ nhân có thủ đoạn. Cho nên ngày thường nàng cũng thập phần chú trọng bồi dưỡng tình cảm tỷ đệ với Tô Thế Thịnh, đồng thời cũng dặn dò Tô Thế Xương ở học đường chăm sóc đệ đệ một chút, sau này trưởng thành, cũng có chỗ dựa vào. Hơn nữa có một chủ mẫu không đáng tin như Ân thị, Tô Trường Thanh cũng bỏ nhiều tâm tư ở trên người mấy tỷ đệ hơn, cho nên Tô Thế Thịnh vẫn chưa có ngăn cách, quan hệ cùng tỷ tỷ và huynh trưởng cũng rất tốt. Đây cũng là nguyên nhân Tô Ngọc Uyển chịu dẫn hắn tới vườn trà. Nếu không nàng cần gì phí công bồi dưỡng một cái bạch nhãn lang đâu.
Tô Ngọc Uyển dẫn đầu đi ở phía trước, nói:
– Đi thôi, dẫn đệ đến một nơi.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đi tới chỗ tảng đá lớn nhô ra khỏi núi. Đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy mấy cái vườn trà phụ cận và dưới chân núi.
Tô Ngọc Uyển chỉ vào một cái vườn trà bên dưới hỏi:
– Đệ biết, đó là vườn trà nhà ai không?"
Tô Thế Thịnh tuy trước kia không tiếp xúc mấy thứ này, nhưng cũng đi theo Tô Trường Thanh tới vườn trà, tự nhiên biết đây là vườn trà của nhị thúc Tô Trường Đình.
– Là của nhà nhị thúc.
Tô Ngọc Uyển gật đầu hỏi:
– Diện tích so với vườn trà nhà chúng ta như thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!