Chương 8: Anh come out đêm qua rồi

Khi tỉnh ngủ Văn Hạo vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, trong đầu vẫn còn đau nhức. Cậu vươn mình ngồi dậy, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, liếc nhìn đồng hồ đã sáu giờ ba mươi phút.

Hôm nay là ngày đầu huấn luyện, huấn luyện viên ban ơn nên sáng nay không phải chạy đi tập thể dục. Khi biết được tin này, kẻ vốn đã bị kỳ nghỉ dài đầu độc thành lười biếng – Văn Hạo âm thầm vui vẻ, chỉ không ngờ cậu vì mắc tiểu mà tỉnh dậy đúng giờ.

Rời giường lọ mọ vào wc, lúc đi ra ngoài thì người bên giường kế lật mình, Du Nhạc giọng mũi nặng nề hỏi cậu: "Anh tỉnh rượu rồi?"

"Ừm." Văn Hạo gãi gãi đầu, tối qua vì uống hơi nhiều nên nhớ mang máng, hình như mình và Cung Trình lại cãi vã, sau đó hai người chia tay trong không vui, bản thân bị huấn luyện viên cắp về.

"Anh à, anh còn nhớ chuyện tối hôm qua không?"

Văn Hạo cho rằng hắn đang hỏi chuyện tranh chấp giữa mình và Cung Trình, gật đầu một cái: "Ừ, hơi nhớ."

"Vậy, vậy hôm nay anh phải chuẩn bị nha, chú em rất tức giận."

"Tức giận?"

Văn Hạo vừa nghe, vội vàng nhớ các chi tiết nhỏ. Cậu uống rất nhiều, lúc đi wc thì gặp Cung Trình, hai người hình như nói gì đó rồi mình đạp Cung Trình một cước, Cung Trình hình như ngồi dưới đất, sau đó, hình như huấn luyện viên có mặt… Đánh nhau mà thôi, đây cũng là chuyện thường gặp ở trường thể dục thể thao, chỉ cần không đánh chết người hay gây tổn thương, thì cũng không hẳn là chuyện lớn.

Văn Hạo phất tay: "Yên tâm, anh sẽ xử lý, em ngủ tiếp đi, lát nữa anh gọi em dậy."

Giường sát vách rất nhanh yên tĩnh lại, Văn Hạo lấy điện thoại di động chơi một hồi, dòng suy nghĩ khuếch tán vô định, không biết tại sao lại nhớ tới cảnh lần đầu giữa mình và Cung Trình.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cậu thích Cung Trình cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, bản thân cậu không nơi nương tựa bị hấp dẫn ở ấm áp là chuyện dĩ nhiên.

Lúc đó Cung Trình đã thể hiện tư thái của kẻ mạnh, đứa nhóc mười ba tuổi hiểu không nhiều, nhưng nắm đấm đối phương có đủ mạnh hay không lại là một yếu tố quan trọng.

Cung Trình không chỉ giỏi quyền cước mà toàn thân như chế tạo từ sắt thép, khi đó cậu rất ngưỡng mộ những người như vậy, đem tự tôn và tự tin của mình làm tiền cược trước mặt đối phương, chỉ để đổi lấy che chở của hắn.

Kẻ yếu, thuần phục kẻ mạnh.

Đảo mắt trôi qua, ngoài trời hơi sáng lên.

Văn Hạo đánh thức Du Nhạc. Tiểu nam hài mặc quần lót rộng, nửa trên xích lõa đi loanh quanh trong phòng, tóc quăn mềm mại trên đầu hơi tỏa sáng trong nắng sớm ban mai, đôi mắt đen nhánh, gương mặt con lai xinh đẹp.

Văn Hạo ôm ngực lén lút thưởng thức thân thể xinh đẹp trước mặt, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà thiếu niên đã trưởng thành thành thanh niên, kiểu dáng ngây ngô kia khiến người ta liên tưởng đến bãi cỏ xanh mướt mềm mại.

Rất muốn đè xuống.

"A a a a! Phải huấn luyện! Thật muốn chết!"

Du Nhạc mặc áo, oán trách một câu.

Văn Hạo khẽ cười, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, sợi tóc cậu như biến thành màu vàng kim nhàn nhạt, màu hổ phách trong đôi mắt càng thêm nhạt, làn da trắng nõn nhẵn nhụi đến mức con gái phải phát điên.

Đặc biệt là quanh thân Văn Hạo có một loại khí tức yên tĩnh giống như một cuốn sách, cho con người ta an tĩnh và thấy rất thoải mái.

Du Nhạc đang oán hận thì ánh mắt dừng trên mặt Văn Hạo không dời đi nổi, si ngốc nhìn người, miệng hơi hé.

Văn Hạo quay đầu, bắt gặp vẻ mặt này của Du Nhạc thì cười càng sâu.

"Anh à, anh thật đẹp nha."

"Đẹp đến mấy thì em cũng đâu có thích anh."

Du Nhạc chu mỏ: "Hiện giờ em đang hối hận, còn kịp không?"

"Anh không muốn hàng đã xài qua."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!