Chương 43: Hợp lại được không?

Nhưng khi chân chính đối mặt với Diệp Thư Văn, Văn Hạo chỉ có thể làm một đội viên tốt ngoan ngoãn.

Đối phương có hảo cảm với mình hay không, thật ra chỉ mơ hồ cảm nhận được mà thôi, trừ phi là người quen biết mình đã lâu, ví dụ như Cung Trình mới có thể nhìn mặt đoán ý đối phương rồi từ đó tính ra có biện pháp hay là không. Trong đầu Văn Hạo vận chuyển cực hạn, sau khi cẩn thận tìm tòi rất lâu, không thể không trầm thống tỏ vẻ: cậu không cảm nhận ý đó trên người Diệp Thư Văn.

Đây cũng không có gì, một khi ý thức được mình thích đối phương thì có một số quyết định sẽ trở nên không tự chủ được. Văn Hạo bắt đầu thích ở bên Diệp Thư Văn, có lúc sẽ chủ động đi siêu thị mua thức ăn, đi lại rất nhiều, Văn Hạo gần như biết hết khẩu vị của Diệp Thư Văn. Hơn nữa vì để giống khẩu vị Diệp Thư Văn, Văn Hạo buộc mình ăn đồ cay, một lần hai lần rồi nhiều lần, dần dần cũng quen miệng.

Quan hệ giữa Văn Hạo và Diệp Thư Văn trở nên tốt hơn.

Khoảng thời gian này Cung Trình rất bận, vội vàng giải quyết Triệu Vũ, cũng bận rộn chuyện trong nhà. Người bên nhìn bốn bề bình yên nhưng trên thực tế giới phía trên đã loạn long trời lở đấy, người người bất an.

Ban đầu trong vòng lớn vòng nhỏ đều yên tĩnh lại, đám cậu ấm con ông cháu cha đều về nhà đóng vai bé ngoan, không giúp được gì thì không dám gây rối là tốt rồi.

Ví dụ như Triệu Vũ lại là làm ngược lại.

Trong thời kỳ không bình thường này lại đi trêu chọc Cung lão tam, kết quả bị Cung gia và Văn gia liên hợp áp chế, Triệu gia vốn ở trong tình thế bất ổn lại càng lâm vào nguy hiểm, hai vị trí thực quyền đều bị người Cung gia thành công chiếm cứ, nghe nói Triệu Vũ cũng bị giáo huấn đến máu chó đầy đầu, bị lão gia tử hạ xuống lệnh cấm cửa.

Chờ giông tố qua đi, thời gian đã qua nửa tháng, Cung Trình coi như được giải khai lệnh cấm.

Khoảng thời gian đó, Cung Trình nhớ Văn Hạo đến phát điên, đời này hắn chưa từng nhớ ai như vậy, quả thật nhớ đến nỗi ngày mong đêm nhớ.

Có lúc nghĩ Văn Hạo giờ đang làm gì đây?

Có lúc sẽ nhớ lại hình ảnh Văn Hạo đưa áo phao cho mình, gian nan kéo mình, kiên nhẫn bơi về phía trước.

Đương nhiên cũng nhớ lại lúc hai người còn ở bên nhau, hắn ôm Văn Hạo vào trong lòng, người ấy nghe lời thả lỏng mình, thuận theo phục tùng. Có lúc mình nghiêng đầu hôn tới, người đó sẽ nghiêng đầu tích cực phối hợp, cảm giác đó giống như bàn tay mình nắm giữ tất cả của đối phương.

… Thật ra, mặc kệ bây giờ nghĩ thế nào, trong lòng Cung Trình đều biết rõ, lần này Văn Hạo giận mình thật sự, cho nên đến bây giờ vẫn mang dáng vẻ quyết tuyệt như thế, muốn dỗ người quay về là chuyện không dễ dàng, khôi phục lại tình yêu cuồng nhiệt trước kia thì càng khó. Nhưng còn chưa tới mức hoàn toàn không có hi vọng, tại lần ở Mật Vân ấy Văn Hạo cứu mình như thế, Cung Trình đã xác định, mặc kệ Văn Hạo tức giận đến thế nào thì trong lòng vẫn luôn có hắn.

Chẳng lẽ phương pháp không đúng?

Khi Cung Trình lái xe vào trung tâm huấn luyện còn đang suy nghĩ, nhất thời không kiếm được biện pháp hay, bèn dứt khoát tới hồ bơi.

Mặc kệ là cách gì, trước tiên vẫn phải đi gặp người đã, để giảm bớt nội tâm mong ngóng của nửa tháng này.

Hồ bơi trung tâm huấn luyện không có khán đài, hơn nữa đi vào nhất định phải đi qua phòng thay đồ, Cung Trình đi thẳng tới hồ bơi. Vừa mới xốc mành lên thì hơi nước đã phả vào mặt, mày hơi nhíu lại.

Nhưng, mùi này thường thường có thể ngửi thấy trên người Văn Hạo, cũng không tính là ghét, mày hơi nhíu rất nhanh khôi phục bình thường.

Theo mành xốc lên là tiếng sóng nước rào rào rót vào lỗ tai, còn có tiếng còi lanh lảnh vang lên trong quán, có phần hơi chói tai. Ánh mắt Cung Trình dừng trên hồ bơi rộng lớn, nước hồ xanh lam lấp lánh, trong nước tỏa ra từng đóa bọt nước, lui tới lui đi đều là đội viên trong đội bơi quốc gia.

Cung Trình lập tức cố tìm kiếm Văn Hạo trong những thân ảnh ấy, sau đó rất nhanh xác định ở đây không có.

Huấn luyện viên đại số đều đứng, Cung Trình xuất hiện hấp dẫn lực chú ý của họ nhưng không có ai đi tới dò hỏi. Sau khi chờ Cung Trình đi tới, có một người hỏi một câu có gì sao, Cung Trình trực tiếp nói mình muốn tìm Văn Hạo, cũng không ai ngăn hắn nữa.

Cung Trình có danh tiếng trong đội quốc gia, đa số huấn luyện viên đều biết hắn, còn có người hỏi một câu: "Hôm nay không tập luyện sao?"

Cung Trình rất khách khí đối với huấn luyện viên, tư thái khá khiêm tốn: "Vâng, thời gian này đều chưa tham gia huấn luyện, trong nhà có chút chuyện, hôm nay mới trở về."

"Năm nay mấy đứa không thi đấu sao?"

"Có, thi đấu vô địch thế giới, giải vô địch thế giới, còn có vài trận nhỏ, ý huấn luyện đều phải tham gia."

"Vậy không đi tập luyện không sao chứ?"

"Chuyện trong nhà khá quan trọng, nếu không huấn luyện viên đã không đồng ý, đúng rồi, Văn Hạo ở đâu vậy?"

Tên huấn luyện kia chỉ một hướng, đường bơi số hai bên trái, bơi tự do được một nửa, trên eo buộc một đoạn dây thừng màu đen kéo hai quả bóng nước: "Ở đó!"

Cung Trình không nói thêm, si ngốc nhìn sang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!