Giọng nói Lưu Na Na trong điện thoại thu liễm khí thế bức người, ngữ khí thành khẩn: "Chuyện lần trước là lỗi của chị, nhưng chị thật sự không muốn làm hại đến em… Chí ít thì chị không hề có ý muốn giết người, về sau chị vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, chị muốn gặp em xin lỗi, có được không?"
Văn Hạo siết chặt điện thoại, mắt nhìn đầu ngón chân, trong lòng bốc lên lửa giận, nếu cái đó không gọi là "làm hại
"thì cái gì mới gọi là phải? Nhưng tranh luận cũng chẳng có ích gì, lại như Cung Trình, mạch não của hắn mãi mãi không giống với người thường. Văn Hạo đè nén lửa giận, hạ giọng, nhàn nhạt trả lời:"Vậy thì được rồi, không cần gặp mặt."
"Em tới đi, chúng ta gặp mặt một lần ở tiệm cà phê đối diện ký túc của em, có được không?"
"Khỏi cần, chị Na thật ra chúng ta không thân quen gì cho lắm, chuyện lần trước là do tôi bất cẩn, mặc kệ chị có nói xin lỗi hay không, tôi đều xem đó là một giáo huấn đáng nhớ, tôi sẽ không gặp chị một mình."
Lưu Na Na trầm mặc một hồi, ngay lúc Văn Hạo tưởng cô ta sẽ cúp máy hoặc bùng lửa giận thì Lưu Na Na lại nói: "Em có thể gọi thêm Cung thiếu, có cậu ta ở đó, em không cần lo lắng.
"Văn Hạo nhíu mày. Lưu Na Na nói:"Thật… thật ra… là như vậy…" – Nói, trong giọng Lưu Na Na có tiếng khóc nức nở: "Cung thiếu không buông tha cho chị, cha chị bị điều tra, mẹ chị sinh bệnh nhập viện, hai ngày trước còn lâm vào trạng thái nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà chị sẽ sụp đổ, chị xin em để chị gặp Cung thiếu một lần thôi, chị xin, xin cậu ta buông tha cho nhà chị, chuyện lớn đến mấy cũng không thể dùng mạng người đánh đổi, chị chỉ hi vọng, hi vọng ít nhất cũng để cha chị về thăm mẹ chị một lần, mẹ chị nhớ cha, vẫn luôn nhớ ông ấy…
"Đoạn về sau Lưu Na Na nói trong tiếng khóc, trái tim Văn Hạo chìm xuống, rơi vào trầm mặc. Văn Hạo không phải thánh mẫu, bản thân còn tính phân rõ ranh giới với Cung Trình, loại chuyện tìm đến cửa này nhất định là không muốn, nhưng một người phụ nữ dùng mạng người làm lý do để cầu xin, Văn Hạo không thể nói ra lời cự tuyệt. Văn Hạo suy nghĩ, nghe tiếng khóc nhỏ bên kia, nói:"Chuyện này tôi cũng không thể ra sức, tôi chỉ có thể gửi tin cho Cung Trình bên kia, cậu ta có muốn gặp chị hay không, tôi không thể đảm bảo."
Lưu Na Na gật đầu "Ừ ừ ừ", đó là kích động như bắt được nhánh cỏ cứu mạng.
Cúp máy, Văn Hạo lại gọi cho Khổng Hạo Nhiên.
Nói thật, mấy người bên cạnh Cung Trình, Văn Hạo chỉ tin mỗi Khổng Hạo Nhiên. Từ nhỏ Thi Dương đã hỏng, trốn sau lưng Cung Trình làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, Văn Hạo không dám tới gần người này.
Vương Tử Hồng ban đầu còn coi là người tốt nhưng chuyện lần trước lấy cậu làm thương, trong lòng Văn Hạo còn muốn tránh xa hắn chín mươi dặm. Cung Trình khỏi cần nói. Chỉ có Khổng Hạo Nhiên thì cảm thấy khá hơn.
Số điện thoại của Khổng Hạo Nhiên lưu trong điện thoại đã năm năm, chưa từng gọi qua lần nào, lúc ấn nút còn hơi khẩn trương, tim đập thình thịch, còn không xác định được đối phương đã đổi số hay chưa.
Rất nhanh, bên kia kết nối đường dây, là tiếng Khổng Hạo Nhiên.
"Hạo Nhiên, là tôi Văn Hạo…"
"Tôi biết, có chuyện gì sao?"
Năm năm, Văn Hạo chưa từng đổi số. Làm một người con trai có ý nghĩa với Cung Trình, Khổng Hạo Nhiên lưu tên Văn Hạo vào danh sách bạn bè, ngữ khí thái độ đều không bình thường.
"Này… Cậu đang ở một mình sao?" – Văn Hạo hỏi.
Khổng Hạo Nhiên nhìn về phía Cung Trình lạnh lùng ngồi đối diện, vừa định nói không phải thì thấy Thi Dương lắc đầu, ra hiệu hắn đem lời hỏi lên.
Ngày mai là trở về cuộc sống đội quốc gia, mấy tên chạy loạn đi chơi tết vừa lúc tụ tập ngày hôm nay, sắc mặt Cung Trình trầm như vắt ra nước, không cần hỏi cũng biết người làm Cung tam thiếu khó chịu như thế này chỉ có một mình Văn Hạo. Không ngờ, Văn Hạo lại đột nhiên gọi tới cho Khổng Hạo Nhiên.
Việc này… Cũng thật thú vị mà. Thi Dương xoa cằm suy nghĩ, chắc không phải Khổng Hạo Nhiên đào góc tường nhà Cung Trình chứ? Ha ha ha… Đương nhiên là không thể nào! Làm gì có lắm đứa thích đi chủ động tìm chết đến như thế!
Khổng Hạo Nhiên không để ý tới lời đề nghị của Thi Dương, nhưng thấy Cung Trình gật đầu một cái thì nói: "Ừ, một mình."
"…"
"Chuyện đó sao?" – Khổng Hạo Nhiên nhíu mày: "Chuyện nhà họ Lưu không liên quan gì tới chúng tôi, là vấn đề phía trên, là cô ta hiểu lầm rồi."
"…"
"Có thể, tôi sẽ liên hệ với cô ta, không cho cô ta làm phiền tới cậu thêm nữa."
"…"
"Không, không cần cám ơn, tôi cúp.
"Cúp điện thoại, Khổng Hạo Nhiên trầm mặc nhìn ba người ngồi đối diện. Thi Dương nhéo môi lẩm bẩm:"Này… cậu ta gọi cho Hạo Nhiêu là có ý gì? Cậu ta cũng có số của tôi mà? Sao không hỏi tôi?"
"Bởi vì cậu rất xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!