Cuối cùng thì Cung Trình vẫn không gọi lại cho Văn Hạo. Từ nhỏ đến lớn, hắn không cần phải nhìn sắc mặt người để sống, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không xem, huống hồ thái độ Văn Hạo rõ ràng như vậy, hắn còn xem không hiểu sao.
Nhưng lại không tin Văn Hạo có thể dứt bỏ mọi thứ.
Cũng giống như hắn vậy, dù đã chia tay hai năm nhưng chỉ cần một mồi lửa, thì tình cảm đã từng đó đều nổ "oành" như pháo hoa rực rỡ.
Cả hai còn trẻ, tình yêu trẻ tuổi, họ từng gửi gắm tuổi thanh xuân cho đối phương, từng cãi vã nhưng cũng có hạnh phúc, ngọt ngào như mật đường, say mê như thạch tín, đều là ký ức khắc cốt ghi tâm.
Dù cho mấy năm nay bên cạnh hắn có nhiều người qua lại nhưng sự tồn tại của Văn Hạo vẫn là thứ hoàn hảo nhất sâu sắc nhất, khi hồi ức trở về tựa như hoa hồng nở rộ.
Huống chi Văn Hạo vẫn luôn đơn độc một mình.
Thời gian hai năm, hai năm FA, sao không tìm người mới, đang chờ ai sao, đáp án đã quá rõ ràng.
Chỉ cần vuốt xuống tức giận trong lòng Văn Hạo, chỉ cần biểu hiện mình quan tâm tới hắn, con người ấy, sớm muộn gì cũng mềm lòng.
"Lại nói, lúc đó người Triệu Vũ đâm Cung Trình thật sao?
"– Điểm chú ý của Khổng Hạo Nhiên không bị dời đi bởi cuộc điện thoại ấy, rất tốt để chuyển về chủ đề chính. Hắn nói:"Nếu như vậy chuyện này không phải là chuyện nhỏ, tôi thấy phải tìm chứng cứ, nếu là thật thì phải tính sổ sòng phẳng."
Thi Dương nhướng mày: "Tìm chứng cớ gì, cậu muốn tìm video á? Có khi đã bị xóa lâu rồi, thật ra nơi đó cũng có nhân chứng, đến lúc ấy Triệu Vũ không thừa nhận thì để Tử Hồng và Văn Hạo đi ra làm chứng là được rồi, trên tay Văn Hạo không phải còn có…"
"Đừng nghĩ tới Văn Hạo, tháng sau cậu ấy còn phải tham gia thi đấu, lúc này đừng ai làm phiền cậu ấy.
"Cung Trình mở miệng, giải quyết dứt khoát. Thi Dương nở nụ cười:"Cũng không biết ai không có chuyện gì còn chạy đi xoát độ tồn tại, cậu đúng là có tiêu chuẩn 2S mà.
"Cung Trình không để ý tới hắn. Vương Tử Hồng thở dài một hơi:"Còn hai năm nữa là nhiệm kỳ mới, Triệu gia hình như không có ý muốn lùi, khoảng thời gian này Triệu Vũ giả đò đáng thương quá đạt, lúc này mà rùng bem lên, sợ là không cẩn thận không thì hắn cắn cho một cái."
"Đánh chính là chó rơi xuống nước mà!
"– Thi Dương cười hớn hở, nháy mắt với Cung Trình. Đáy mắt Cung Trình có lệ khí, gật đầu một cái. Vương Tử Hồng nhận mệnh đỡ trán:"Được rồi, lúc cần tôi xuất lực thì báo một tiếng. Nha đúng rồi, tôi nghe thấy Văn Hạo đi thi đấu giải vô địch thế giới, có thi đấu giải vô địch, đội đấu kiếm cậu không thi đấu sao?
Sao còn thời gian rảnh mà đi chơi vậy hả?"
Cung Trình nhấp trà: "Năm trước còn có một trận tranh tài, cũng không phải thi đấu đáng chú ý gì, tập huấn nửa tháng trước là ổn rồi."
Vương Tử Hồng chậc lưỡi: "Chậc chậc, nhìn Văn Hạo nhà cậu chút đi, thật là muốn nói ông trời quá không công bằng rồi.
"Mặt Cung Trình chìm xuống. Nghĩ tới người đó thua cuộc, chắc lại lén khóc trong nước, trong lòng hắn lại ngột ngạt, không thoải mái. … Từ Quảng Châu trở lại Bắc Kinh, Lưu Lãng lại tìm tới Văn Hạo, xem ra cũng đã nghiêm túc cân nhắc qua đề nghị của Cung Trình. Lưu Lãng nói:"Hai năm nữa là phải tốt nghiệp, nói cách khác từ giờ trở đi anh phải chuyên tâm tới chuyện học hành, ít nhất phải đảm bảo được điểm chuyên cần, lấy bằng tốt nghiệp cũng không tính là khó.
Nhưng lần thi đấu á vận hội này có thành tích rất tốt, nếu cứ bỏ qua như vậy thì thật không cam lòng, Hoàng giáo luyện cũng muốn anh bơi thêm hai năm nữa. Cậu nói xem.
Chuyện này nếu đổi thành cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?"
Văn Hạo nghiêm túc suy nghĩ trả lời hắn: "Em cũng còn một năm nữa là tốt nghiệp, năm nay đúng lúc phải đi thực tập, em không lựa chọn đi thực tập mà quyết định bơi thêm một lần nữa."
"Đó là vì cậu không có cơ hội có việc làm.
"Lưu Lãng nhíu mày. Văn Hạo nhìn hắn cười. Lưu Lãng vỗ đầu, ảo não thở dài:"Thôi rồi, anh đây bị Cung Trình hối lộ, anh rất do dự, mấy tối nay đều không ngủ được, anh thật sự không muốn bơi."
Văn Hạo ôm bả vai hắn, vỗ vỗ.
Mấy hôm nay, Lưu Lãng gần như cân nhắc thấu nhưng đều không hỏi cái gì cả. Hôm nay tìm tới Văn Hạo nói lời này lại còn trưng cầu ý kiến của cậu, cũng chính là đang bày tỏ thái độ của mình. Văn Hạo nhất định phải cảm ơn sự khoan dung này của Lưu Lãng.
Lưu Lãng rất băn khoăn, Văn Hạo cảm thấy sự băn khoăn này là điều bình thường. Tuy Cung Trình làm ra chuyện hạ lưu như vậy, nhưng đó cũng là một hướng phát triển tương lai cho Lưu Lãng. Hàng năm quốc gia có nhiều giải vô địch thế giới như vậy, nhưng có công việc tốt thì có mấy người?
Công chức thật sự là một công việc rất tốt.
Lưu Lãng nói: "Để anh suy nghĩ thêm đi, qua năm thì quyết định sau cũng không muộn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!