Sau ngày hôm đó đã qua một tuần, Cung Trình chưa từng xuất hiện thêm. Văn Hạo biết chuyện này hẳn là chưa giải quyết xong, dùng tính cách của Cung Trình nhất định là đang tính kế cái gì đó.
Dù lo lắng nhưng vẫn phải sống tiếp, Văn Hạo còn phải tham gia thi đấu Quảng Châu, đây là bước đầu tiên cậu trở mình, việc này rất quan trọng, nhất định phải tĩnh tâm mới có thể đi tiếp.
Đang tập luyện dưới trời, Du Minh Kiệt tuyên bố bắt đầu từ tuần sau, tất cả thành viên đội bơi đều phải thay phiên nhau đi tập huấn Quảng Châu, chính thức bước vào trận chiến chuẩn bị cho á vận hội Olympic.
Văn Hạo co ngón tay tính toán một lúc, còn ba ngày.
Từ lúc cậu hai gọi đến đây đã qua một tuần, lúc đó nói qua mấy ngày nữa thì sẽ tới, không biết trước khi đi tập huấn có được gặp người hay không.
Nói thật lòng, mỗi lần nghĩ tới điều này Văn Hạo đều cảm thấy rất tệ, cũng không muốn gặp lại cậu hai nhưng chờ đến khi tập huấn trở về gặp, nói không chừng lại om củ tỏi lên. Miệng Lưu Mẫn rất chua ngoa, tâm như đá, muốn bà ta đi thông cảm cho người khác là điều không thể.
Bất đắc dĩ, rời hồ bơi, Văn Hạo gọi một cuộc điện thoại cho cậu hai. Điện thoại vang lên chưa bắt tín hiệu, chờ đến khi kết nối thì lại là một giọng nữ duyên dáng: "Cuộc gọi của quý khách tạm thời…
"Nghĩ kỹ một chút, có khi lúc này cậu hai đã lên tàu hỏa. Tâm tình không tốt cất điện thoại, nhìn thấy Diệp Thư Văn và Du Minh Kiệt cùng đi ra khỏi hồ bơi, Văn Hạo đang muốn rời đi thì dừng lại, đứng chờ tại chỗ."Du huấn luyện, Diệp giáo!"
Hai người đang trò chuyện, nghe vậy thì ngừng lại, Diệp Thư Văn nói: "Vừa hay đang nói về em, lần này Lưu Lãng cũng tham gia 400m, thành tích của em nói không chừng sẽ vào được chung kết."
Văn Hạo gật đầu: "Không thành vấn đề, em sẽ cố gắng hết sức, kết quả thế nào cũng không quan trọng."
"Quan trọng! Kết quả rất quan trọng! Em bơi là vì chơi sao? Không lấy được huy chương thì em bơi nhiều năm như thế làm gì! Đúng thật là, còn phải giả đò trước mặt tôi nữa sao? Có chí khí chút được không hả?"
Văn Hạo sờ sờ mũi, thấy Du Minh Kiệt cũng đang cười lời nói của mình thì đành nở nụ cười ngượng nghịu.
Mọi người nói chuyện trên đường về, khi tới trạm xe buýt thì bỗng trông thấy Cung Trình đang đứng cùng một đám người ở phía xa.
Hắn đeo kính râm, phía sau khoác một chiếc ba lô màu đen, quần áo mặc trên người thiên hướng nhạt màu, tóc ướt sũng, chắc là mới huấn luyện xong tắm qua. Nhìn từ phía nghiêng, khí chất Cung Trình vô cùng xuất chúng, chỉ đơn giản đứng ở chỗ đó thôi đã khiến người ta khó quên rồi.
Mắt thấy người xuất hiện ở cổng trung tâm huấn luyện, chỉ có thể nói xử phạt không khác gì đánh rắm, thả xong thì biến, còn chưa đến nửa tháng Cung Trình đã trở về huấn luyện như cũ.
Lúc này trở về huấn luyện rất là quan trọng, á vận hội sắp tới gần, không chỉ đội bơi đang chuẩn bị thi đấu mà toàn bộ cục thể thao đều sốt sắng lên, Cung Trình là hy vọng duy nhất của quốc gia trong mảng đấu kiếm, dù bị phạt nhưng phía trên cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cung Trình quay đầu nhìn lại, kính râm trên mặt quá to, gần như che tất cả biến hóa gương mặt, nhớ tới ngày đó chia tay trong không vui, Văn Hạo thản nhiên dời mắt.
Nên nói sớm đã nói, thái độ đã quá rõ ràng, cậu không tin nói đến mức này rồi mà Cung Trình còn có thể dùng dằng với mình. Nhưng xem ở mức cứu người đó, chắc không đến mức quá ngoan tuyệt đi.
Cũng may Cung Trình không liếc mắt qua đây, không biết là đang ngó lơ hay là đang kiêng kỵ hai huấn luyện bên cạnh Văn Hạo, hắn rất an phận đứng ở một chỗ, thậm chí còn không nhìn qua bên này.
Chờ xe từ xa lái tới, Văn Hạo mới phản ứng kịp, sao Cung Trình lại lên xe? Không phải thường ngày tự lái xe tới đây sao? Muốn về ký túc sao?
Mà hình như là vậy thật.
Ba ngày liên tiếp sau đó, cậu đều trông thấy Cung Trình ở trong trung tâm huấn luyện, ngẫu nhiên thì ngồi chung một xe, ngay cả ở trong căn tin cũng thấy.
Nhưng hai ngày nay Diệp Thư Văn như đánh tiết gà, thường xuyên xuống bếp làm cơm cho mình nên tần suất Văn Hạo tới căn tin cũng giảm xuống.
Thứ hai, trời cuối thu gió mát, trời xanh không mây. Nam nữ đội bơi được tách ra chia làm hai nhóm đến Quảng Châu tập huấn.
Văn Hạo không chờ được cậu hai của mình.
Đợi đến khi cậu hai gọi tới thì Văn Hạo đã đến Quảng Châu.
Việc đã đến nước này, oán hận gì đó đã không còn quan trọng, Văn Hạo dồn hết lực chú ý vào trong huấn luyện, nhưng sau khi kết thúc huấn luyện, thỉnh thoảng lại suy nghĩ Lưu Mẫn sẽ nói gì bên tai cậu hai đây.
Thời gian tập huấn ba tuần, khi trở lại Bắc Kinh đã đến cuối tháng mười, Bắc Kinh như phủ thêm áo khoác vàng khô, không khí se lạnh, bước dần vào mùa đông.
Thông thường sau khi tập huấn sẽ có hai ngày nghỉ, lần này khá may, trong đội lại cho những ba ngày nghỉ, cho nên có người kiến nghị đi Hương Sơn ngắm lá phong, Văn Hạo rất động lòng nhưng không gật đầu, cậu còn phải tới gặp cậu hai.
Sau khi xuống máy bay, Văn Hạo gọi điện thoại cho cậu hai, cậu hai nói địa chỉ một bệnh viên để Văn Hạo tới. Nghe ngữ khí cũng không tệ, không chanh chua như tưởng tượng, đương nhiên cũng không tính là vui vẻ, bình bình đạm đạm, nói chung là bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!