Tối hôm nay Diệp giáo luyện có chuyện nên Văn Hạo phải đi ăn một mình, còn chưa tới căn tin thì đã trông thấy Cung Trình đứng ở nơi đó.
Cung Trình mệnh phú, từ nhỏ đã ăn sang, căn tin đội quốc gia trong mắt người ngoài là thiên đường nhưng trong mắt hắn lại không khác gì thức ăn cho lợn. Số lần đến căn tin chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Văn Hạo ngó nghiêng hai phía bên, không nhìn thấy bạn đi cùng khiến cậu lo lắng nhưng nghĩ lại, đây là chốn đông người, Cung Trình còn đang bị kỷ luật, chắc không dám làm gì đâu?
Cung Trình cũng thấy Văn Hạo, tư thế vốn lười biếng thay đổi, đứng thẳng tắp, ánh mắt dừng thẳng trên mặt Văn Hạo, sáng quắc, rất sáng.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhãn hiệu Adidas xem như rất thông dụng, trên chân cũng mang một đôi cùng hãng, bộ quần áo này không hiếm thấy trong ký túc xá đội quốc gia, duy nhất lộ liễu chính là chiếc đồng hồ đeo tay của hắn, dù người không hiểu biết cũng nhìn ra thứ này ít nhất phải hơn 30 vạn.
Bốn mắt giao nhau, Văn Hạo lảng tránh trước, không muốn trêu chọc đến Cung Trình, cái người điên này, tốt nhất là cả đời không nên gặp lại.
Tâm tình Cung Trình cũng rất phức tạp, nhất thời sinh ra một tia khiếp ý, chần chờ mãi không biết nên mở miệng ra sao, cứ đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Văn Hạo càng đi tới gần, càng lúc càng gần…
Đột nhiên, một bóng người xen ngang tới, vung tay lên, cũng không biết là nước gì, dội thẳng lên mặt Cung Trình.
Cung Trình: "…"
Văn Hạo: "…
"Người dội nước… Là một trong đôi chị em sinh đôi kia. Ngực cô gái phập phồng, gương mặt xinh đẹp nảy sinh tức giận, chỉ vào mũi Cung Trình mắng:"Cung Trình, tên khốn nạn!
"Cung Trình lau nước dính lên mặt, nước lạnh nhưng không phải nước lạnh thuần túy, trên quần áo dính dầu mỡ, hắn còn mò được trên mặt một vài cọng rau và hạt cơm. Đây là nước rửa bát. Cung Trình nheo mắt, trầm mặc nhìn đối phương."Phùng Đàn đúng là ngu ngốc! Lúc anh theo đuổi người ta thì nói tốt lắm! Giờ nói chia tay là chia tay! Anh từ đầu đến cuối chính là tên khốn nạn! Lăng nhăng!
Cặn bã!"
Cung Trình liếc qua Văn Hạo, mắt thấy khóe môi Văn Hạo trồi lên ý cười thì mặt lạnh như đóng băng: "Phùng Đàn là ai?"
Tất cả oán giận của cô gái đều bị câu này chặn lại, lập tức chần chờ rồi thoáng bùng lên lửa giận:
"Tôi cũng chịu thật rồi! Ngay cả bạn gái mình là ai cũng không biết! Tôi chưa thấy tên nào khốn nạn như anh!"
"Tôi không nhớ rõ mình đã nói qua yêu đương, cô hỏi lại cô ta xem cô ta thành bạn gái tôi từ bao giờ, nói sau đi."
Dừng một chút, Cung Trình nói:
"Từ Lâm Vũ, cô rảnh rỗi quá mức chạy tới tìm độ tồn tại, đừng trách tôi động thủ thật. Chuyện tôi và cô đã sớm qua, ngay cả giường tôi còn chưa lên với cô, cô đừng lấy thân phận bạn của bạn đến dạy bảo tôi, cô tính là cái thá gì?!"
Từ Lâm Vũ hơi đỏ lên.
Cô nhìn mọi người chạy tới xem náo nhiệt xung quanh, dậm chân quát:
"Ai muốn ở cùng anh! Cho tôi cũng không thèm! Tôi hỏi Phùng Đàn! Sinh viên đại học y, là bạn thân tôi! Anh dám nói anh không quen cô ấy!"
"Đại học y?" – Cung Trình nhướng mày: "Cô ta là bạn thân cô? Tôi còn thấy kỳ quái, sao đột nhiên đụng phải một người như thế, mở miệng ngậm miệng đều nói yêu tôi không sống nổi, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người phụ nữ nào chủ động đến chừng đó!" – Nói xong, Cung Trình tăng cao ngữ khí: "Là bạn thân ha…"
Từ Lâm Vũ lập tức nghe thấy thâm ý trong lời Cung Trình, cô tức đến run tay, cô nàng ngốc kia, chỉ trông thấy Cung Trình thôi mà đã mê mẩn đến mức đó! Còn chạy tới tìm tên khốn này hiến thân! Đây không phải là tự tìm chết sao? Cứ cho rằng có bản mặt đẹp là tốt sao!
Ngu ngốc!
Từ Lâm Vũ bị vặn á khấu, chị cô vội vàng lao ra từ trong đám người, trợn trừng Cung Trình một cái rồi lôi kéo người đi.
Người xem náo nhiệt nhanh chóng tản đi, có hai người người coi như quen biết Cung Trình còn giơ ngón tay cái với hắn, không quan tâm chàng trai này trong mắt phái nữ có khốn nạn hay không, nhưng trong mắt phái mạnh, có thể được con gái theo đuổi, thậm chí còn được hiến thân, đây chính là chuyện đáng hâm mộ.
Cung Trình dùng áo lau mắt, ngẩng đầu tìm kiếm lại không thấy Văn Hạo đâu.
Hôm nay căn tin rất náo nhiệt, đều hóng hớt chuyện vừa mới phát sinh, ngay cả đám Du Nhạc cũng đang bàn tán.
Văn Hạo trầm mặc ăn cơm, cảm thấy thật tiếc cho quyết định sai lầm của cô gái ngốc kia. Châm ngôn có câu: "Trai không đẹp gái xấu không yêu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!