Chương 32: Bạch nguyệt quang

"Không sao chứ?" Vương Tử Hồng nhìn hướng Văn Hạo rời đi, nhắc nhở Cung Trình, hắn cảm thấy lúc này Cung Trình cần phải đuổi theo giải thích chứ không phải đi phế bỏ Tôn Phi. Có một số người chưa từng bạo lực, biểu diễn sức mạnh quá độ chỉ khiến mọi chuyện đi ngược lại.

Cung Trình liếc mắt nhìn Vương Tử Hồng, khóe mắt còn vương nước, nước mắt chưa hoàn toàn biến mất nhưng khi cúi đầu nhìn về phía Tôn Phi, lại hóa thành Tu La địa ngục, ác ý rõ ràng!

Nếu, có thể giết người, hắn nhất định sẽ giết tên này.

Vì Văn Hạo.

Còn vị mình bị lừa hai năm, buồn nôn như ăn phải đống phân, đời này chưa từng chán ghét ai như vậy.

"Quá nhiều người, chúng ta chuyển sang nơi khác đi." Khổng Hạo Nhiên kiến nghị.

Cung Trình tỉnh táo một ít, nhìn sâu về phía Tôn Phi, tránh khỏi đối phương, lên xe.

Sau đó Thi Dương theo tới bất đắc dĩ thở dài, nhấc Tôn Phi đang ròng ròng nước mắt nước mũi, lên một con xe khác. Thi Dương biết, từ nay về sau, Cung Trình sẽ không muốn nhìn thấy tên này.

Văn Hạo trở về ký túc xá, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, hình ảnh Cung Trình đập gãy tay Tôn Phi quá mức chấn động và quá tàn nhẫn, làm cho Văn Hạo không thể không liên tưởng đến chính mình, đã từng trải qua… chuyện đáng sợ đó.

Cung Trình, chính là kẻ điên.

Khi hắn yêu một người, có thể yêu muốn chết, làm cho đối phương chìm đắm trong ảo giác ngâm trong mật ngọt. Nhưng khi hắn ngoan tuyệt với một người, ngoại trừ giết người, không chuyện gì là hắn không làm.

Mà điều đáng sợ nhất chính là hắn có thể ra tay với cả người mình yêu khắc cốt ghi tâm, không hề lưu tình, làm việc đều dựa theo tâm tình của mình, thiếu đi tình cảm cơ bản của con người.

Một người như vậy, bản thân đã từng yêu, từng thương tổn qua, từng yêu, bây giờ quay đâu lại nhìn, có thể đi ra khỏi vũng bùn đó, là chuyện may mắn đễn cỡ nào.

Mở laptop xem một bộ phim điện ảnh, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đên Cung Trình, chỉ nghĩ thôi đã khiến Văn Hạo cảm thấy khủng bố và buồn nôn.

Một lát sau, Lưu Lãng đi vào: "Đi, đi ăn cơm.

"Lúc này Văn Hạo mới phản ứng được, bụng mình còn đang đói. Đi vào thang máy cùng Lưu Lãng, Lưu Lãng hỏi:"Vừa nãy làm sao thế? Cậu quen mấy người kia?"

Văn Hạo chần chờ một chút, gật đầu: "Quen. Là Cung Trình đội đấu kiếm và Tôn Phi đội cầu lông."

"Sao cậu lại ở đó?"

"Đụng trúng."

"Cung Trình… là tên hôm đó tìm cậu sao? Anh nhớ không nhầm thì hai, ba trước, quan hệ giữa cậu và hắn ta không tệ, hình như thường đến ký túc tìm cậu."

"Ừ… Cãi nhau có chút mâu thuẫn, sau này không liên lạc thêm."

"Không liên lạc là tốt, xem cách làm việc hôm nay đi, dẫn cả một đám người bên ngoài vào đánh người, dù là người mới nhưng ác liệt như vậy sợ là người trong cục sẽ không ngồi xem không quản, cậu đừng có mà dính vào!"

"…"Văn Hạo không dám hứa chắc, ai mà biết được lúc đó Cung Trình sẽ nói gì, nhưng xem ra từ đầu đến cuối mình không động thủ, thậm chí còn không động khẩu, chắc sẽ không bị phạt quá nặng.

Xuống lầu dưới, Văn Hạo nhìn về phía chiếc xe Toyota kia, nhưng lần này văn kiện và chìa khóa đều bị lấy đi, cuối cùng chiếc xe cũng bị khóa.

Ăn cơm xong trở về, Văn Hạo hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ đến cùng thì hôm nay xảy ra chuyện gì.

Tôn Phi làm gì chọc phải Cung Trình sao?

Hay là vì đưa xe cho mình nên hai người xảy ra tranh chấp? Ban đầu cảm thấy chiếc xe này như củ khoai nóng bỏng tay, nhận lấy chỉ cho rằng Cung Trình sẽ không còn lý do gây sự với mình, bây giờ nhìn lại lại thấy sai… Trả về còn kịp không?

Còn có, sao Vương Tử Hồng lại ở cùng bọn họ, đã hòa giải rồi sao? Cũng đúng, chuyện năm đó mình đã giải thích rất rõ ràng, Vương Tử Hồng trở về giới đó cũng là chuyện đương nhiên.

Không, không đúng… Tôn Phi luôn mồm nói xin lỗi, hắn làm chuyện gì chọc giận Cung Trình? Chẳng lẽ là… Bắt cá nhiều tay?

Nghĩ tới đây, Văn Hạo đột nhiên cảm thấy chán nản, Cung Trình và Tôn Phi đánh nhau thì liên quan rắm gì tới cậu, nồi nào vung ấy, đáng đời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!