Chương 25: Chuyện năm đó

"Vâng, thiếu gia đang ở trong phòng, còn dẫn theo bạn trở về, bây giờ còn chưa rời giường.

"Khi người giúp việc trong nhà Vương Tử Hồng trả lời thì tất cả mọi người đều nhìn sắc mặt Cung Trình. Trên đầu Cung Trình quấn vải băng, trên gương mặt còn dính vệt máu khô màu nâu, cả người có vô số vết thương bầm tím, ban đầu bác sĩ yêu cầu nằm viện hai ngày nhưng từ khi Tôn Phi nói ra một câu đó, trên mặt chàng trai này chưa từng cười qua."Đêm qua em gặp anh Hạo cũng ở Hiệp Sĩ, anh ấy ở bên anh Tử Hồng. Nhưng… rất nhanh thì rời đi."

"Không phải cậu ta đang tập huấn sao?"

"Em… nhìn thấy thật."

Cung Trình mặt lạnh như hàn băng ngàn năm, người đi theo tự giác ngậm miệng, sải bước đi lên tầng hai.

Trên tầng hai tổng cộng có ba căn phòng, phòng thứ nhất là phòng dành cho khách, hai phòng còn lại là phòng ngủ của chủ nhân. Cung Trình quen cửa quen nẻo đi tới trước cửa phòng ngủ Vương Tử Hồng, trầm mặc nhìn căn phòng sạch sẽ chỉnh tề giống như đêm qua không có người ở.

Nhưng người giúp việc đã nói, Vương Tử Hồng đang ở nhà, hơn nữa còn chưa rời giường.

Cung Trình lùi về sau, đi thẳng đến cửa phòng thứ nhất dành cho khách, nắm chặt tay vịn cửa, nhẹ nhàng xoay một phòng, cửa mở…

Trong phòng mờ mờ tối, rèm cửa sổ kéo kín chỉ thấy ánh sáng lờ mờ chiếu vào. Máy điều hoa đang chạy, là gió ấm, trong nháy mắt mở cửa gió ấm thổi vào mặt, còn mang theo khí tức bị đè nén trong đó, không hề dễ ngửi.

Cung Trình đi vào trong một bước, cúi đầu nhìn thấy bên cạnh cửa có một đống quần áo màu đen, quần áo thể thao nhìn quen mắt, nếu nhớ không nhầm thì Văn Hạo cũng có một bộ.

Đi lên trước nhìn xem, còn có cái áo thu đông màu nâu cũng rơi trên đất.

Đây là không thể mong chờ đến cỡ nào mà phải "bắt đầu

"từ khi mở cửa. Cung Trình cắn răng, kéo mạnh rèm cửa sổ."Roạt" một tiếng!

Ánh sáng chiếu vào cũng nhìn thấy hai người con trai đang ngủ say trên giường. Mặt vùi sâu trong gối, đầu kề sát đầu, gương mặt ngủ say điềm tĩnh, mái tóc hơi hỗn độn nhìn ra được ngủ rất ngon, ánh sáng chiếu nghiêng trên người họ, bụi trần màu vàng trôi lửng lơ bao vây họ, thụy nhan an tĩnh, xứng đôi đến như vậy.

Cũng tổn thương đến mắt Cung Trình.

"Trời đất…

"Tôn Phi kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nổi mà kêu thành tiếng. Thi Dương nhíu chặt mày, nhìn liếc qua Cung Trình rồi đạp một chân về phía Vương Tử Hồng:"Dậy!

"Vương Tử Hồng lật người, ôm lấy Văn Hạo, ngủ tiếp. Văn Hạo lại mở mắt, trong đôi mắt hổ phách mất tiêu cự, sau đó chậm rãi ngưng tụ tinh thần cho đến khi phản chiếu hình bóng trước mặt, chầm chậm nở rộ như hoa quỳnh, hoàn thành quá trình tỉnh ngủ."Hai người…" Cung Trình siết chặt nắm đấm, gằn từ trong cổ họng: "Biết mình đang làm gì không?

"Văn Hạo bình tĩnh nhìn Cung Trình, sau đó dời mắt không biết nhìn về nơi nào, hoàn toàn là bộ dạng ngầm thừa nhận. Cung Trình đi lên trước, vén chăn lên. Dưới tấm chăn, hai cơ thể trắng nõn đâm đỏ mắt hắn, thậm chí đùi lớn Vương Tử Hồng còn đè lên đùi Văn Hạo, tư thế thân mật quấn quýt này làm cho hắn khó có thể cấp cho hai người nọ một lời giải thích. …"Sau đó thì sao?

Sao nữa?

"Hình ảnh về sau trở nên hơi mơ hồ vặn vẹo, cảm giác đó giống như mất trí nhớ, Cung Trình không nhớ rõ, hình như Văn Hạo ôm chân hắn nói yêu hắn, xin lỗi hắn nhưng hắn lại trực tiếp rời đi, về sau bắt đầu đè ép Vương Tử Hồng cũng không thèm để ý tới Văn Hạo. Khi kí ức bị vạch trần lần thứ hai, ngực đột nhiên đau thấu. Cung Trình vẫn cho rằng không cần thiết, nhưng vết thương vẫn còn ở đó."Sau đó á?" Thi Dương chậm rãi thuật lại: "Cậu tha Văn Hạo từ trên giường xuống, đánh cho sưng mặt sưng mũi, Vương Tử Hồng bị cậu đánh gãy tay, quên rồi sao?"

"!?" Đôi mắt vốn mệt mỏi của Cung Trình chợt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Thi Dương.

"Cái mặt này là có ý gì? Quên thật rồi á?"

"Không…" Cung Trình thu lại tầm mặt, ánh mắt lung lay nhìn một chỗ không góc độ, mờ mịt mà trống rỗng: "Nói rõ chút đi."

Thi Dương vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm ấy, tiết mục bắt gian tại trận dù đời này hắn cũng chỉ trải qua lần đó nhưng sau này vẫn luôn giữ kín như bưng, sau đó dần dần quên đi, bây giờ mới dần nhớ kỹ lại.

"Thật ra lần đó tôi phát hiện ra điểm bất thường, trên tay Văn Hạo có băng vết thương, trong phòng hình như có vị cồn, hắn mặc quần lót, trên người có vết xanh tím rất lớn, căn bản không phải dấu hôn. Hơn nữa cậu biết đấy, Tử Hồng tên kia có thói quen ngủ trần."

"Văn Hạo hỏi qua chuyện Tôn Phi, sau đó hình như đưa ra đề nghị chia tay, cậu đột nhiên phát điên… Nói thật, đánh hơi bị đau đấy, nếu không phải chúng tôi cản thì đoán không chừng cậu còn đi giết người."

"Chậc chậc… Nói ra thì cậu tàn nhẫn quá đi, đánh Văn Hạo không cho nói lời chia tay, bắt phải nói yêu cậu gì gì đó, sau đó cậu đột nhiên ôm Tôn Phi rời đi, dù không cùng phe nhưng vẫn thấy Văn Hạo thật đáng thương, cậu không biết lúc tôi rời cửa nhìn thấy ánh mắt của hắn đâu, đời này còn chưa từng thấy cảm giác bi thương tuyệt vọng nào như thế."

"Chuyện này… Bình thường."

Hơi thở Cung Trình bắt đầu bất ổn, hắn thật sự không nhớ gì cả, không, cũng không đúng, quả thật hắn có đánh Văn Hạo. Chuyện, chuyện đó là đương nhiên đúng không? Người yêu bắt cá nhiều tay, đổi là ai cũng chịu không nổi! Hơn nữa hắn nhớ đánh ác nhất chính là Vương Tử Hồng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!