Chương 23: Ánh hoàng hôn

"Anh, anh Hạo, xin lỗi, em không giúp gì cho anh, thật xin lỗi. Em, em sợ, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy, cả người em đều đần độn, anh đừng để ý, được không?"

Tôn Phi bị cảnh sát hỏi cung, ánh mắt dừng trên mặt Văn Hạo trước, biểu tình ngượng ngùng sắp khóc.

Văn Hạo nhìn hắn, không nói gì.

Tôn Phi tha thiết mong chờ Văn Hạo trả lời, sau đó chỉ thấy dáng vẻ cười như không cười của Văn Hạo thì quay đầu đi. Tôn Phi len lén nhìn Cung Trình, thấy Cung Trình cũng không để ý tới mình thì thả lỏng nắm tay, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Văn Hạo quay người rời đi cũng không thèm nhìn Tôn Phi một cái. Có một số người liếc qua đã thấu, dù bề ngoài trông có vẻ vô hại đơn thuần nhưng không thể giấu được ý xấu trong tim.

Đúng vậy, để Tôn Phi bị cuốn vào tranh đấu của mình và Lưu Na Na là lỗi của cậu. Nhưng, nói cách khác, chỉ cần người có nhân tính thì sẽ không trơ mắt nhìn người mình quen biết đi chịu chết như vậy.

Khi Văn Hạo bị Lưu Na Na dùng khăn ướt bịt hô hấp, Tôn Phi chẳng hề nói một câu, rõ ràng hắn có đủ sức để ngăn cản Lưu Na Na nhưng lại lấy lí do sợ sệt để lảng tránh.

Thậm chí, còn có ác tâm khác.

Người như vậy, Văn Hạo không cần phải thâm giao thêm.

Ra khỏi cửa, đứng trên hành lang, cửa sổ mở gió, hô hấp ngửi thấy mùi không khí mát mẻ, cảm giác còn sống thật là tuyệt.

Bên tai chợt nghe thấy tiếng rên rỉ gầm nhẹ, tò mò liếc mắt nhìn sang thì thấy Thi Dương đang cầm máy quay cười híp mắt, Khổng Hạo Nhiên yên lặng đứng cách đó một khoảng. Ánh mắt không hẹn mà đối diện với Khổng Hạo Nhiên.

Văn Hạo và Khổng Hạo Nhiên không quá quen thuộc, so với hai tên Thi Dương và Cung Trình chuyên thông đồng làm chuyện xấu từ nhỏ thì Khổng Hạo Nhiên là người gia nhập sau khi Cung Trình về thủ đô, trông thành thật, có phần lơ mơ nhưng lại được tín nhiệm của Cung Trình ngoài dự liệu.

Cung Trình người này Văn Hạo biết rõ, kiêu ngạo bá đạo, ích kỷ nóng nảy, bạn bè tuy không ít nhưng dùng bên người thì không nhiều, Khổng Hạo Nhiên tuyệt đối là trường hợp đặc biệt trong đó nhưng mới mấy năm giao lưu đã được mang ra mang vào, xem ra đã được Cung Trình thừa nhận thân phận đi.

Một anh cảnh sát trẻ đi tới, trong tay cầm điện thoại: "Đây là của cậu à?"

Văn Hạo gật đầu, nói cảm ơn nhận lấy: "Cho hỏi, bao giờ tôi mới được phép rời đi?"

Cảnh sát nói chờ chút rồi vào trong phòng một chuyến, đến khi đi ra thì tươi cười nói: "Cậu để số điện thoại di động thì có thể đi về, nhớ phải tùy lúc phối hợp lấy bằng chứng với chúng tôi."

"Được."

Văn Hạo gật đầu muốn đi, nhưng vừa ra hai bước thì dừng lại, cậu quay người trở về phòng thấy Cung Trình đang cúi đầu nghịch điện thoại.

"Cung Trình.

"Thấy Văn Hạo tới gần, ánh mắt Tôn Phi liếc qua, rõ ràng là đang bất an. Cung Trình ngẩng đầu nhìn Văn Hạo, trong mắt có ngạc nhiên và nghi vấn, sau đó rất nhanh lại chợt lóe vẻ lúng tung, sau bao lần biến hóa liên tục thì dừng ở nét mặt thiếu kiên nhẫn. Văn Hạo nói:"Chuyện hôm nay cám ơn mấy cậu, tôi đi trước."

Cung Trình nhíu mày: "Đi kiểu gì? Gọi xe? Để Hạo Nhiên đưa cậu về.

"Văn Hạo lắc đầu. Cung Trình nổi giận:"Bị ngu à! Lại xảy ra chuyện thì ai tới cứu hả? Tự xảy ra chuyện thì thôi, còn liên lụy đến Tôn Phi, bớt tự trọng đi có được không hả!"

"…" Văn Hạo không còn khí lực để tranh cãi với tên này, mệt mỏi gật đầu một cái. Thật ra đến giờ Văn Hạo vẫn chưa tỉnh hẳn rượu nhưng không phải là chưa tỉnh, chỉ là thấy đầu đau như muốn nứt, lại bị Cung Trình rống một tiếng thì máu trong não càng trì trệ giống như bom hẹn giờ đến ngược, bất cứ lúc nào có thể nổ tung xác.

Khổng Hạo Nhiên bị kêu tới cùng Văn Hạo đi xuống lầu, dưới lầu còn dừng một chiếc xe cảnh sát. Đi tới cửa thì thấy con siêu xe của Thi Dương là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả không ít, được Thi Dương bao bọc như con ruột, rất ít khi để người khác ngồi lên xe, xem ra chuyện hôm nay quá gấp nên phải dùng đến con xe này.

Mở cửa xe, Văn Hạo ngồi ở ghế phụ, vừa ngồi lên thì đã thấy thoải mái, loại SUV xa hoa này cậu chưa từng ngồi qua, trước đó ở bên Cung Trình, người kia cũng thích lái xe thể thao, sau đó mua SUV thì cả hai đã chia tay.

Kỹ thuật lái xe Khổng Hạo Nhiên giống như con người hắn, rất vững vàng, yên tĩnh, không vượt đèn đỏ, vô cùng tuân thủ luật giao thông, nếu như nhắm mắt thì sẽ không nhận ra bản thân mình đang di chuyển.

"Gần đây… khỏe không?"

Văn Hạo quay đầu sang, cười cười gật đầu: "Vẫn ổn.

"Cậu không ngờ Khổng Hạo Nhiên sẽ mở lời trước. Giọng nói Khổng Hạo Nhiên lại khá trong trẻo nhưng vì không quen trò chuyện nên thanh tuyến hơi nhẹ, không để ý thì dường như không nghe thấy:"Anh không sao chứ?"

"Nói sao nhỉ, bây giờ vẫn sống ha?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!