Chương 107: Hoàn chính văn

Đúng lúc đó người anh rầm rì một tiếng, tìm độ tồn tại. Ánh mắt Văn Hạo và Cung Trình đồng thời nhìn sang.

"Tên đứa anh…

"– Văn Hạo thấy rằng tên chính không đến lượt cậu đặt, nhũ danh, từ khi nghe Cung Trình đặt nhũ danh Mễ cho đứa em, đột nhiên trong đầu Văn Hạo hiện lên đủ cái tên đất Đông Đông, Tây Tây, Nam Nam, Bắc Bắc. Cung Trình nói:"Cung Tỳ, Ngọc tỷ (ấn vua), vốn định đặt là "Cung Hỉ", nhưng chữ Tỳ quá lớn cho nên cần phải thương lượng cẩn thận xem nên dùng chữ nào."

"…

"– Tây Tây… nghe cái tên này, nhũ danh Tây Tây giống như cái phụ đề xoay tròn không ngừng trong đầu Văn Hạo, thế nhưng loại đặt tên còn thành tên đất này Văn Hạo không muốn nói ra. Cung Trình nói xong, mong đợi nhìn Văn Hạo. Ngón tay Văn Hạo gõ gõ trên tay lái, cái khó ló cái khôn:"Ngọc Nhi."

"!?

"– Đôi mắt Cung Trình lập tức mở to, cái tên này là sao? Là tên cho nhỏ em sao? Văn Hạo hơi lúng túng:"Tỳ, nhĩ ngọc, ngược lại chính là Ngọc Nhi, Cổ Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng cũng gọi là Ngọc… Ách, con trai không phải không thể tên là Ngọc, Ngọc có năm đức: nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết, "quân tử bỉ đức vu ngọc", hơn nữa đều là thạch, chữ này là chữ tốt, nhưng… chắc là hơi hơi, ừm thì, yểu điệu một chút.

"Cung Trình cúi đầu người người anh, người anh đang trợn mắt nhìn lại mình, bên trong đôi mắt màu xám tràn đầy tin cậy và mong đợi. Cung Trình lại nghĩ đến Văn Hạo, đều nói quân tử như ngọc, Văn Hạo là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc như vậy, người anh lớn lên phải như Văn Hạo, cũng là chuyện đáng mong chờ."Được." – Cung Trình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Văn Hạo: "Cứ quyết định vậy đi.

"Văn Hạo thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười. Tuy nói cái tên này chỉ là trong linh quang chợt lóe, thế nhưng trong quá trình giải thíchc Văn Hạo đã thuyết phục mình:"Ngọc" đúng là chữ "đẹp", cũng bao hàm mong đợi của mình với đứa nhỏ.

Cứ như vậy, đêm 30, trong chiếc cầu tắc nghẽn giao thông tại Bắc Kinh, tên hai đứa nhỏ cứ như thế mà xác định xuống.

Mễ và Ngọc Nhi.

Văn Lam và Cung Hi.

Vào một ngày nào đó sáu năm sau, Cung Hi bị thầy giáo phạt viết tên mình một trăm lần, nó ném bút khóc lớn oa oa, lăn lộn trên mặt đất đòi đổi tên.

Mười năm sau, hai anh em nhà nọ cãi nhau, thằng anh nói với nhỏ em: mày là thùng cơm, nhỏ em phản kích thằng anh: mày là nương pháo…

Cái này gọi là, đặt tên cần cẩn thận, đặt sai có nguy hiểm.

É, tuy nhiên mấy thứ này đều là nói sau.

Hôm sau, Văn Tiểu Tĩnh dẫn theo Văn Hạo cùng Cung Trình đến Văn gia

So sánh với sự nghiêm túc chính kinh của Cung gia, lão gia tử và lão phu nhân Văn gia hiện ra thân thiết hiền hoà hơn nhiều.

Văn Hạo dâng trà cho lão gia tử và lão phu nhân, coi như chính thức nhận tổ quy tông.

Không ngờ lão gia tử đáp lại cho Văn Hạo bằng một lì xì đỏ, mở ra xem, vậy mà là quyền tài sản và chuyển nhượng hội Ngự Hiên, tay Văn Hạo run lên.

"Ông, chuyện này…

"Văn Hạo kinh hoảng nhìn về phía Cung Trình, Cung Trình cười cười. Nhìn về phía Văn Tiểu Tĩnh, Văn Tiểu Tĩnh gật gật đầu. Cuối cùng Văn Hạo nhìn về phía Văn Nhã Chi, dì cười nói:"Mấy năm nay bên ngoài con chịu khổ quá nhiều, đây là kết quả sau khi thương lượng của mọi người.

Đừng cảm thấy món quà này nặng không thể gánh, con hãy nghe dì nói, thân thích Văn gia nhiều năm nay phát triển lên xuống cũng không ít, cũng không phải ai cũng có tư cách nắm được một phần sản nghiệp. Thế nhưng con không giống vậy, nhân phẩm con xuất sắc, đáng được những thứ đó.

Thứ hai là con và Trình Trình đã kết hôn rồi, nói thế nào cũng là người thân không thể thân hơn được nữa, trao hội sở cho con làm quà sính lễ cũng là điều nên làm.

Cuối cùng… dì hi vọng con nhận lấy, tay đàn ông phải có ít tiền, lấy cái này làm khởi điểm tự mình kiếm được nhiều tiền hơn, con dựa vào tiền lương tích góp thì cần phải góp đến bao giờ? Con phải vì mình, vì đứa nhỏ mà tạo cuộc sống tốt hơn.

Hội sở bất quá chỉ là khởi điểm cho con mà thôi, con kinh doanh tốt, sớm muộn gì cũng tạo nên sự nghiệp riêng cho bản thân mình.

"Văn Hạo cảm thấy phỏng tay, cậu lắc đầu từ chối. Dì nói:"Đứa nhỏ ngốc, con đó, chịu thiệt là do lòng tự trọng quá cao. Sản nghiệp này là quà ông bà cho con, bọn họ vì chuẩn bị quà tặng con mà chọn hơn cả ngày.

Con nhìn mắt bà kìa có phải còn hồng đúng không, đêm qua còn thức đêm lựa chon giúp con đấy.. Sản nghiệp Văn gia quá nhiều, muốn chọn một lợi nhuận lại thích hợp với con cũng không dễ, con xem lão nhân gia dụng tâm cho con như thế, cũng đừng từ chối nữa.

"Văn Hạo cảm nhận được ấm áp trong lòng, nhưng cậu vẫn không thể gật đầu. Cung Trình cho phòng cậu còn không muốn, sao bây giờ có thể nhận sản nghiệp còn cao hơn gấp mầy lần căn hộ kia, thậm chí còn gấp mấy chục lần. Thấy tình cảnh lâm vào giằng co, lúc này Đại nãi nãi từ ái đoan trang mới vẫy tay gọi Văn Hạo đến bên người. Chờ Văn Hạo thấp thỏm ngồi bên người bà, bà nắm lấy tay Văn Hạo, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cậu:"Sản nghiệp Văn gia rất lớn, thế nhưng con cháu không nhiều, đời các con tính này nọ cũng chỉ có năm người.

Bất kể có phải là người trong tộc hay không, khi chúng nó đến tuổi thành niên, trong nhà đều phải đưa cho tụi nó một phần sản nghiệp để tự mình kinh doanh. Kinh doanh tốt thì dùng cái đó làm khởi đầu, sẽ có nhiều sản nghiệp hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!