Chương 10: Mục đích Vương Tử Hồng về nước

"Vậy còn được." Vương Tử Hồng lý sự nói qua điện thoại đều có thể nghe thấy, một lúc lâu mới nhẫn nhịn nói: "Tối nay đi chơi chứ?"

"Không được, hôm nay em đã trở về huấn luyện."

"Trước chín giờ tôi sẽ đưa em về."

"Em còn phải xin nghỉ…"

"Vậy thì xin nghỉ, đừng lằng nhằng!

"Văn Hạo không nói nổi Vương Tử Hồng bá đạo, vừa đến trạm xe gặp Du Minh Kiệt, bèn xin nghỉ. Du Minh Kiệt tuy đồng ý nhưng Văn Hạo nhớ đến ánh mắt vi diệu của Du Minh Kiệt, như đang nói: Ngoan, đừng nghịch. Văn Hạo:"…"

Văn Hạo cung tiễn Du Minh Kiệt và Diệp Thư Văn lên xe buýt, thời điểm chuyến xe sau chưa tới thì Vương Tử Hồng đã vênh váo mở chiếc xe Ford chạy chậm tới trước mặt cậu.

"Lên xe."

"Sao nhanh vậy?"

"Vừa lúc làm gần đây, lên đây đi."

"…" Văn Hạo bất đắc dĩ lên xe, tuy nói là mình gọi điện thoại nhưng vẫn có loại cảm giác vi dịêu bất ổn. Hai năm trước, sau khi phát sinh chuyện đó, bọn họ giống như ở chung một nhà, vốn Vương Tử Hồng cũng là một người có thiện ý với mình trong giới đó, sau này cũng dần dần xa lánh, thậm chí mấy tháng không liên hệ qua một lần, ai ngờ được trong mấy ngày ngắn ngủi, bản thân lại không ngừng qua lại với Vương Tử Hồng, còn gặp lại Cung Trình.

Cảm giác này nên hình dung thế nào đây?

Phải nói là lần thứ hai mình và Cung Trình gặp lại, hắn ở phía sau vòng tròn bắt đầu từ từ tiếp cận mình, mà những thứ đó cậu sợ còn tránh không kịp.

"Đi đâu vậy?"

Văn Hạo lên xe, hỏi.

"Không vội, tôi còn có chút chuyện."

"Được."

Văn Hạo không biết Vương Tử Hồng có chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ không hề làm gì của hắn, tầm mắt vẫn luôn dừng ở cửa trung tâm huấn luyện, giống như đang chờ người.

"Còn có ai sao?"

"Không, chỉ có hai chúng ta."

"Vậy giờ?"

"Chờ một người."

"Chờ một người" và "Còn có người" không hề xung đột, chỉ không biết Vương Tử Hồng là đang chờ ai, có chuyện sao?

Sau đó rất nhanh, Văn Hạo biết người Vương Tử Hồng chờ là ai.

Cung Trình vác nghiêng một balo đen đi ra từ trung tâm huấn luyện, bên người còn có một chàng trai cao gầy đến nửa đầu hắn. Bọn họ một đường đi ra cửa, chàng trai bên cạnh đang nói gì đó, trên mặt đều là nụ cười, Cung Trình hơi cúi đầu đáp lại biểu tình cũng phá lệ nhu hòa.

Bọn họ đi ra cửa, tầm mắt không thể tránh khỏi dừng trên chiếc siêu xe Ford, khi thấy rõ người ngồi trong xe thì biểu tình đều biến đổi.

Chàng trai kinh hoảng nhìn Văn Hạo, lại liếc qua Cung Trình, mặt Cung Trình hoàn toàn trầm xuống.

"Đi.

"Vương Tử Hồng giơ tay, dán chặt vào thân thể Văn Hạo, tháo dây an toàn, thắt vào. Quay người, đạp ga, giống như tên rời cung, rời đi. Lưu lại hai người nam nhân ăn bụi xe thật lâu không thu tầm mắt lại, mãi đến khi chàng trai thấp hơn phục hồi tinh thần lại thấy Cung Trình mặt âm trầm, tay bên người đột nhiên siết lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, dùng âm thanh hơi run rẩy, cười nói:"Là anh Hạo và anh Hồng sao?"

"…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!