Chương 9: (Vô Đề)

Thời gian trôi chậm rãi.

Tiêu Mộ tụng kinh rất thành tâm.

Trong tiếng kinh khô khốc, lặng nặng vang vọng khắp không gian, hắn dần thiếp đi, đầu tựa lên vai ta.

Ta thừa cơ hội, lấy sợi dây đã chuẩn bị sẵn, trói hắn lại, sau đó châm đèn cho sáng rõ.

Cửa phòng được đẩy ra.

Tấn Vương được người đẩy xe vào.

Dưới ánh đèn leo lét, hắn vẫn giữ nét mặt ngây ngô, thậm chí có phần đờ đẫn, nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng tỏ.

"Phu nhân bảo ta làm gì, ta đều đã làm cả rồi."

Hắn nhìn ta, hỏi khẽ:

Tiếp theo là gì?

Ta khép mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt, thì thầm:

"Nghe đi. Bắt đầu rồi."

Tiếng tụng kinh trầm đục vang lên từng đợt, hòa với tiếng gõ mõ đều đều trang nghiêm thanh tịnh.

Tiếng tụng kinh của đại sư Khổ Độ trầm ổn vững chắc, từng âm tiết như kết thành pháp ấn, dội thẳng vào lòng người.

Tấn Vương bỗng khẽ rên lên, ôm đầu, tỏ vẻ đau đớn.

Cùng lúc ấy, Tiêu Mộ trong giấc ngủ cũng bắt đầu giãy giụa, toàn thân quẫy đạp như cá mắc cạn, tuyệt vọng tìm lối sống, cố vùng vẫy.

"Chuyện này là sao vậy?" 

Tấn Vương mặt mày tái nhợt, đau đớn nhìn ta, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Ráng chịu một chút.

Ta nắm lấy tay hắn, vỗ nhẹ trấn an.

"Đại sư đang giúp chàng tìm lại chính mình. Rất nhanh thôi… sẽ kết thúc."

Tấn Vương như mơ hồ hiểu, nhưng không chống đỡ nổi cơn đau, liền ngất đi.

Tống Thanh Ương!

Tiêu Mộ đột ngột bừng tỉnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm, như dã thú phát cuồng:

Nàng đang làm gì?!

"Đưa các ngươi trở về đúng vị trí của mình." Ta đáp.

Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộ, trong tay siết chặt con d.a. o găm.

Tấn Vương.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta trầm giọng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!