Chương 8: (Vô Đề)

Lưỡi hắn quấn lấy ta, cướp đoạt từng tấc hơi thở.

Ta chỉ có thể vô lực tựa vào n.g.ự. c hắn, chẳng còn sức giãy dụa.

Nụ hôn ấy như muốn cắn nuốt cả linh hồn ta, thô bạo, điên dại.

Tấn Vương đập mạnh vào thành giường, gọi lớn tên hắn:

Tiêu Mộ!

"Làm Vương gia chê cười rồi."

Tiêu Mộ bế bổng ta lên, cúi đầu nhìn Tấn Vương, ánh mắt tràn đầy đắc ý:

"Đêm đã khuya, ta và phu nhân phải về làm những việc chỉ có phu thê mới làm được."

Tấn Vương không hiểu ý hắn, nhưng bản năng vẫn khiến hắn đỏ hoe cả mắt, thấp giọng cảnh cáo, không cho Tiêu Mộ làm bậy.

Tiêu Mộ đưa ta về phòng, ném ta lên giường.

Ánh mắt hắn như lưỡi d.a. o mảnh lạnh lùng lướt khắp người ta.

"Thật sự thích Tấn Vương?"

Hắn hỏi.

"Vậy ngươi muốn ta thích hay không thích?"

Ta hỏi ngược lại.

"Khi ta không muốn tiếp xúc, ngươi lại đẩy ta về phía hắn."

"Hắn dịu dàng, ân cần, ở bên ta như gió nhẹ mưa xuân, khi lòng ta rung động—ngươi lại tức giận."

"Ngươi khống chế cuộc đời ta, không cho ta sống, cũng chẳng để ta chết."

"Tiêu Mộ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Tiêu Mộ bỗng cúi thấp người, áp sát vào hõm cổ ta, nhẹ giọng lặp lại:

"Gió nhẹ mưa xuân? Ôn nhu dịu dàng? Tỉ mỉ chu đáo đúng không?"

"Ta có thể cho nàng! Ta cũng có thể như thế!"

Tống Thanh Ương…

Hắn vùi đầu vào vai ta, giọng như van xin:

"Nàng yêu ta được không? Chỉ yêu mình ta thôi. Ta có thể rạng rỡ, có thể dịu dàng… ta đều có thể làm được!"

Toàn thân ta run lên…

Yêu ngươi ư?

Khi xưa không thù không oán, ta chưa từng yêu ngươi.

Còn bây giờ oán hận sâu như biển, ta sao có thể yêu ngươi được?

"Tống Thanh Ương…Vì sao trong mắt nàng… mãi mãi chỉ có người khác?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!