Nhưng vài ngày sau, hắn đột nhiên mang sổ sách riêng của phụ thân ta dâng lên, cáo tội phụ thân ta mưu cầu tư lợi.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn được Thánh thượng sủng ái, phá lệ đề bạt vào nội các.
Sau đó, phụ mẫu ta lần lượt tự vẫn.
Còn ta bị hắn giam cầm trong phủ, ngày đêm hành hạ nhục nhã.
Ta nhìn bóng lưng đạo sĩ Ngọc Chân, trong đầu bỗng vang lên giọng của Lâm phu nhân:
"Con trai nhà ấy biến thành mèo rồi."
"Hồn phách của mèo và người bị tráo đổi, con mèo đã trở thành con trai của Trương viên ngoại, con trai ông ấy lại biến thành mèo…"
Sau đó thì sao?
"Dĩ nhiên là đánh c.h.ế. t con mèo rồi, loại yêu vật hại người, làm sao có thể để nó sống sót?"
Ta ngã quỵ giữa khóm hoa, toàn thân lạnh như băng.
Không biết qua bao lâu, hoặc cũng có thể chỉ là chốc lát, ta run rẩy đứng dậy, chạy về phía viện của Tấn Vương.
Nếu điều ấy là thật…
Vậy thì Tấn Vương—liệu có phải chính là Tiêu Mộ?
Còn kẻ mang hình dạng Tiêu Mộ kia, thực ra lại là Tấn Vương?
Tấn Vương hiện tại không ăn được dưa hấu, thích hoa mẫu đơn, giọng nói ôn hòa, nụ cười dịu dàng rạng rỡ.
Còn Tiêu Mộ bây giờ thì âm trầm khó lường, tâm tình thất thường, ánh mắt nhìn người giống hệt Tấn Vương ta từng biết—bên ngoài bình tĩnh, nhưng sau lớp bình lặng ấy lại là những cơn sóng lạnh ngầm cuộn trào.
Ta nhất định phải gặp Tấn Vương, phải hỏi cho rõ.
Trong viện có rất nhiều thị vệ, nhưng không rõ vì sao chẳng ai ngăn cản ta—có thể là do Tiêu Mộ từng căn dặn.
Tóm lại, ta đến nơi mà chẳng gặp chút trở ngại nào.
Ta đẩy cửa phòng Tấn Vương, giữa ánh mắt kinh ngạc của vài kẻ bên trong, ta thuận lợi đứng trước mặt hắn.
Hắn đã nằm xuống, nhưng chưa ngủ, đang kéo chăn, ánh mắt mang theo vẻ ngờ vực nhìn ta.
"Giữa đêm khuya… nàng có chuyện gì sao?"
Ta ngồi xổm bên giường, cố nén lệ nơi khóe mắt đã trực trào rơi, giọng run rẩy chẳng sao kiềm nén nổi:
"Nguyện ta như sao, chàng như trăng, mỗi đêm cùng nhau tỏa ánh sáng."
Tấn Vương khẽ nhíu mày, có phần ngạc nhiên, nhưng lại chậm rãi tiếp lời:
"Cắt tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ."
Tiêu Mộ!
Ta òa khóc, quỳ ngồi bên giường, nắm c.h.ặ. t t.a. y hắn.
Hai câu thơ này, là đêm tân hôn, chúng ta cùng nhau đọc cho đối phương nghe.
Sao nàng khóc vậy? Tấn Vương hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!