Thế nhưng… Tấn Vương có thể ăn dưa hấu.
Còn Tiêu Mộ, là tuyệt đối không thể.
Ta bỗng sinh ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường.
Ta nhớ tới một câu chuyện ma mà biểu ca từng kể—hắn nói có ác quỷ nhập xác người sống.
Còn có một vị đạo trưởng có thể dẫn dắt hồn phách người ta rời khỏi thân thể.
Khi ấy ta không tin.
Nhưng giờ đây… ta lại mơ hồ cảm thấy có lẽ là thật.
Liệu… thật sự có thể như vậy sao?
Hôm sau, ta chủ động đến viện tìm Tấn Vương.
Ta bày một chiếc bàn bên cạnh hắn.
Hắn hỏi ta:
Nàng vẽ gì vậy?
Ta đáp:
Hoa đào.
Tấn Vương trầm ngâm:
"Nhưng hiện giờ hoa đào đã tàn rồi."
Không sao.
Ta mỉm cười.
"Trong lòng ta, hoa đào vẫn còn."
Tấn Vương tựa như cảm thấy lời này cũng có lý, liền cười khẽ, không hỏi thêm nữa.
Một khắc sau, hắn ghé đầu lại nhìn bức họa của ta, gương mặt thoáng nét khó xử.
Ta hỏi:
Sao vậy?
Hắn nghiêng đầu, ngây ngô hỏi:
"Vì sao hoa đào nàng vẽ lại lớn như vậy?"
Ta bật cười rất lâu.
Tấn Vương nhìn ta, vẻ mặt có chút khó hiểu, không rõ ta đang cười gì.
"Vương gia, trên cây đào có thể nở ra hoa mẫu đơn không?"
Sắc mặt Tấn Vương lập tức cứng đờ, buột miệng đáp:
"Cây đào chính là cây đào, nở ra loài hoa khác… thì là sai trái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!