Chương 5: (Vô Đề)

Một vị sư huynh mang muội muội theo, cô bé ấy ôm một con mèo Ba Tư rất đáng yêu.

Con mèo ấy chẳng hề sợ người, ai cũng chuyền tay nhau ôm ấp đùa giỡn.

Thế nhưng khi đến lượt Tấn Vương bế, con mèo lại đột nhiên phát điên, giãy giụa nhảy xuống, lao ra khỏi sân.

Mọi người đều bối rối, vội vàng an ủi Tấn Vương rằng có lẽ con mèo vừa trông thấy chuột nên mới vội chạy.

Tấn Vương nhìn về nơi xa, thần sắc khó đoán:

"Từ nhỏ ta đã chẳng khiến người ta yêu thích, thành thói quen rồi."

Câu nói ấy vừa dứt, cả đám lại càng lúng túng.

Ta đang định tìm lời an ủi, hắn lại nhẹ nhàng mỉm cười:

"Vừa nãy đang nói về món cá sống ướp dấm nhỉ?"

Cuộc trò chuyện lại trở về như cũ, bầu không khí gượng gạo cũng được xua tan.

Thế nhưng điều khiến ta luôn canh cánh trong lòng là—

Con mèo ấy đến tận ngày hôm sau mới được tìm thấy.

Khi đó, nó chỉ còn là một cái xác tan nát.

Ta vẫn luôn cho rằng, cái c.h.ế. t của con mèo ấy có liên quan đến Tấn Vương.

Từ đó, ta càng thêm không thích hắn.

Tấn Vương đã đi xa.

Ta vẫn đứng lặng giữa lối nhỏ rất lâu mới quay về.

Tiêu Mộ khoanh tay đứng bên cửa, liếc ta lạnh nhạt:

"Không phải nàng không thích Tấn Vương sao?"

"Vậy hôm nay sao lại nói chuyện vui vẻ đến vậy?"

"Vì ta cảm thấy hắn đã không còn giống như trước nữa."

Ta thuận miệng đáp qua loa.

"Không giống chỗ nào?"

Tiêu Mộ nhìn chằm chằm vào mắt ta, hỏi rất nghiêm túc.

"Không còn u ám như xưa, cũng dịu dàng hơn nhiều."

Còn có phần ngờ nghệch, khó nói rõ là chỗ nào, chỉ cảm thấy hơi lạc điệu, có gì đó rất kỳ quái.

Nụ cười trên mặt Tiêu Mộ dần nhạt xuống.

Hắn bỗng bước tới gần, từng chữ từng câu lạnh lẽo vang lên:

"Vậy nên, chỉ vì hắn thay đổi, nàng lại thích hắn rồi sao?"

Ta sững lại, trong lòng sinh ra chút ác ý, cong môi cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!