Hôm ấy, ta ăn vận chỉnh tề đợi hắn về, cùng hắn dùng bữa dưới ánh nến.
Là món chàng thích.
Ta bóc tôm, đặt vào bát hắn.
"Chén bên cạnh là giấm chấm."
Tiêu Mộ khẽ cau mày, vẻ mặt biến đổi chỉ trong thoáng chốc, nhưng đến tận lúc ăn xong, hắn vẫn không đụng đến con tôm ấy.
"Về sau phu nhân chớ nên chạm tay vào bữa ăn nữa."
Tiểu nha đầu đứng cạnh lầm bầm, ánh mắt khinh khỉnh lướt qua ta, âm thanh của bát đũa va chạm loảng xoảng chẳng chút kiêng dè.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngươi có ý gì?
Ta hỏi.
"Nô tỳ chẳng có ý gì cả, phu nhân đừng nghĩ nhiều."
Nha đầu kia vừa lau tay vừa cười gằn chua chát:
"Nghỉ sớm đi thì hơn, tối nay đại nhân sẽ không đến đâu."
Lời vừa dứt, lại lẩm bẩm thêm một câu:
"Ăn mặc như thế này, chẳng khác gì kỹ nữ thanh lâu…"
Ban đầu ta không định gây chuyện.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng khinh thường kia, ta lập tức bưng bát canh gà nóng hổi, hất thẳng vào mặt ả.
Nàng ấy là nha đầu trong phòng Tiêu Mộ, nhưng chỉ mới được đưa vào phủ trong vòng hai tháng trở lại đây.
Nha đầu kia ôm mặt kêu gào thảm thiết.
Tiêu Mộ bị kinh động, nghe ả khóc lóc cáo trạng, liền đưa ánh mắt lạnh băng nhìn ta:
Xin lỗi nàng ta.
Ta siết c.h.ặ. t t.a. y giấu trong ống tay áo rộng, rồi vẫn tỏ ra chân thành cúi đầu nhận lỗi.
Thế nhưng nha đầu kia vẫn chưa chịu buông tha:
"Đại nhân, nàng ấy chỉ nói qua loa, nô tỳ không phục!"
Tiêu Mộ gật đầu, để ả tát vào mặt ta một cái.
Ta không nói gì, chỉ chắp tay khom người, điềm tĩnh nói:
"Nếu nhị vị đã vừa lòng, vậy ta xin cáo lui."
Ta không nhìn hắn thêm lần nào nữa, giữ thẳng sống lưng mà bước ra khỏi phòng.
Tuyết rơi ngoài hiên, ta dẫm lên lớp tuyết mỏng, dưới chân vang lên tiếng lạo xạo lạnh lẽo.
Nước mắt đã bị ta cố nuốt ngược vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!