Đêm ấy ở hành cung, ta đã dặn Tấn Vương làm không ít chuyện.
Ví như… cấu kết với địch quốc.
Ví như… sai người ám sát Thái tử.
Ví như… lén chế tạo long bào.
Đều là những tội danh thô bạo mà chí mạng—chỉ một trong số đó cũng đủ khiến cả nhà bị c.h.é. m đầu.
Vì thế, khi linh hồn của Tấn Vương trở về với thân xác của chính hắn, lúc tỉnh lại, hắn đã bị nhốt vào Tông Nhân Phủ, chờ xét tội.
Triều đình chấn động.
Nhưng tất cả đều lặng im.
Tấn Vương từ trước đến nay vẫn là người mờ nhạt, âm trầm ít nói.
Nhưng dường như… cũng không quá bất ngờ nếu hắn thật sự làm ra những chuyện ấy.
Tuổi thơ bị đánh đập, thiếu niên cô độc, cả đời chẳng được ai sủng ái—
Bề ngoài ôn hòa yên tĩnh, nhưng ai biết được trong lòng hắn đã tích tụ bao nhiêu oán hận?
Nửa tháng sau, tin tức từ Tông Nhân Phủ truyền đến:
Tấn Vương tuyệt thực suốt bảy ngày, chỉ cầu được gặp ta và Tiêu Mộ.
Ta cùng Tiêu Mộ đến.
Hắn nằm đơn độc trên tấm ván gỗ lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch.
Ngục tốt thậm chí còn chẳng cho hắn một tấm chăn.
Nhưng hắn dường như chẳng để tâm.
Hắn nhìn Tiêu Mộ vẫn còn đờ đẫn, hỏi ta đầy châm chọc:
"Nàng từng nói, nàng không quan tâm thân xác, chỉ quan tâm linh hồn có hòa hợp hay không."
"Vậy hiện giờ, nàng còn yêu hắn nữa không?"
Tiêu Mộ đã mất trí.
Giờ đây hắn như một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Ta vẫn yêu hắn.
Ta nhìn hắn, nhẹ giọng đáp.
"Cho dù ba hồn thiếu mất sáu phách, hắn vẫn là Tiêu Mộ trong trẻo thuần khiết của ta."
Tấn Vương rõ ràng không tin lời ta, chỉ cười nhạt đầy xa cách.
"Hẳn nàng muốn biết, vì sao ta phải lấy mạng phụ thân nàng?"
Ta im lặng.
Trong trí nhớ của ta, phụ thân chưa từng làm điều gì có lỗi với hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!