09
Vẻ yếu đuối trên khuôn mặt Liễu Thất Thất cuối cùng cũng không thể duy trì nổi.
Lão thái bà mặt mày u ám, lập tức đuổi ta đi:
"Đi gọi phòng bếp dọn cơm, hôm nay có khách quý tới, phải tiếp đãi cho chu đáo."
Sau khi đến phòng bếp dặn đầu bếp chuẩn bị đầy đủ những món ta thích, ta quay trở lại viện Bắc.
Vừa bước vào, ha, đúng là hay thật.
Ba người bọn họ, bao gồm cả đứa con trai "rẻ mạt" của ta, đã ngồi quây quần đầy đủ, thậm chí chẳng buồn để lại cho ta một chỗ ngồi.
Nhìn qua, thật đúng là một gia đình sum họp vui vẻ, đầm ấm.
Không biết Liễu Thất Thất đã nói gì mà Triệu Sơ Ngôn ngồi bên trái nàng ta khẽ bật cười trầm thấp.
Còn Triệu Kế Hiên ngồi bên phải thì cười to hết sức khoe khoang.
Ta nheo mắt lại.
Đúng là mẫu tử ruột thịt có khác.
Chỉ trong chốc lát đã khiến mối quan hệ giữa phụ tử Triệu Sơ Ngôn và Triệu Kế Hiên trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Thấy ta bước vào phòng, nụ cười trên mặt ba người đồng loạt biến mất.
Triệu Sơ Ngôn lạnh nhạt nói:
"Thanh Thương, nàng cũng đã lâu rồi chưa gắp thức ăn cho mẫu thân."
"Hôm nay hãy đứng hầu bên cạnh chúng ta trong bữa cơm đi."
Ta không khỏi khẽ hít sâu một hơi.
Hắn thật sự nghĩ ta sẽ để hắn làm càn như thế sao?
Trong ánh mắt hài lòng của Triệu Sơ Ngôn, ta mỉm cười tiến lên, cầm muôi múc một muỗng canh.
Nghĩ ngợi một chút, ta lại đặt muôi xuống, trực tiếp nhấc cả bát canh lớn lên, dốc thẳng xuống đầu Triệu Sơ Ngôn.
"A!"
Tiếng thét chói tai của Liễu Thất Thất vang lên gần như muốn xé rách màng nhĩ của ta.
Lão thái bà tức giận đến mức run rẩy toàn thân:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Triệu Sơ Ngôn kinh ngạc đến mức không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào ta.
Trước khi hắn kịp phát tác, ta đã nhanh chóng cầm khăn tay, khóc nức nở:
"Phu quân, thiếp đây là chủ mẫu trong phủ, chàng làm vậy chẳng phải là đang sỉ nhục thiếp sao?"
"Chàng khiến thiếp quá thất vọng rồi!"
Nói xong, ta che mặt khóc lóc bỏ chạy ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!