Chương 1: (Vô Đề)

Phu quân ôn nhu nhã nhặn của ta đã dùng của hồi môn của ta để nuôi dưỡng ngoại thất suốt mười sáu năm. 

Đứa con mà ta dốc lòng dạy dỗ thành tài lại chẳng qua chỉ là con trai của ả ngoại thất chiếm tổ chim khách. 

Con sói mắt trắng đó còn oán hận ta đã ngăn cản gia đình bọn họ đoàn tụ, ngày đêm mong mỏi ta chec đi. 

Tâm ta tro tàn nguội lạnh, chỉ cảm thấy kiếp này không còn hy vọng. 

Ngay khoảnh khắc rút trâm tự vẫn, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

Nếu ta chec, há chẳng phải để cho đôi cẩu nam nữ kia tiêu d.a. o vui sướng? 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chờ đợi gì kiếp nào nữa? Kiếp này ta sẽ b áo t hù! 

01

Ta ngây người đứng đó, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. 

Phu quân Triệu Sơ Ngôn, người đã cùng ta tương kính như tân hơn mười năm, lúc này đang ôm lấy một phụ nhân trung niên phong vận vẫn còn, trong mắt là thâm tình khó che giấu. 

Điều khiến ta khó chấp nhận hơn cả chính là đứa con mà ta một mực yêu thương nuôi lớn, giờ phút này lại đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nữ nhân kia, miệng không ngừng gọi: 

"Thân nương." 

Đầu óc ta như bị sét đánh, trước mắt chỉ còn một mảnh trống rỗng. 

Nàng ta là thân nương, vậy ta là gì? 

Tỳ nữ Vãn Đông bên cạnh sắc mặt vừa kinh ngạc vừa giận giữ, vội vàng đỡ lấy thân thể đang mềm nhũn của ta. 

Từ phía căn nhà nhỏ dưới chân núi, tiếng trò chuyện đứt quãng truyền đến. 

Ta nghe rõ giọng nói tràn đầy ỷ lại của đứa con mà ta yêu thương, Triệu Kế Hiên, vang lên với ngữ điệu hớn hở: 

"Cái lão bà kia thật phiền chec đi được. Suốt ngày chỉ biết ép con đọc sách. Con thấy bà ta căn bản chỉ muốn mượn tay con để tranh mặt mũi thôi. Nếu không vì bà ta, con đã cưới được Thu Đường rồi. Vẫn là thân nương tốt nhất, thân nương thương Hiên nhi nhất." 

Ánh mắt phụ nhân trung niên lóe lên một tia phức tạp, sau đó khẽ khàng khẽ gõ nhẹ lên chóp mũi đứa trẻ: 

"Con là đứa con duy nhất của thân nương, thân nương không thương con thì còn thương ai?" 

Sự thân mật giữa hai người khiến trái tim ta đau nhói. 

Ta không ngờ rằng, bao năm dốc lòng dạy dỗ, trong mắt đứa trẻ lại chỉ là áp bức, là vì danh dự của ta. 

"Phụ thân, khi nào người mới chịu bỏ cái lão bà kia đi? Nếu không có bà ta, nhà chúng ta đã sớm đoàn tụ rồi." 

Triệu Kế Hiên vẫn không ngừng lải nhải. 

Giọng điệu thờ ơ của hắn lại khiến m.á. u huyết toàn thân ta gần như đông cứng.

"Giả làm con ruột của bà ta suốt mười sáu năm, thật là xúi quẩy đến chec. 

"Con trai ruột của bà ta sớm đã bị dìm chec ngay khi vừa chào đời, để bà ta hưởng thụ mười sáu năm thiên luân chi lạc, coi như đã rẻ mạt cho bà ta rồi." 

(Thiên luân chi lạc: niềm vui sum họp gia đình)

Triệu Kế Hiên cười ha hả nói, khiến Triệu Sơ Ngôn và phụ nhân trung niên kia cũng bật cười lớn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!