16
Ta đối diện hắn, có lẽ ngày nào ta cũng chẳng thể rảnh rỗi.
Nhưng không thể nói như vậy với hắn, bởi hắn chẳng làm gì sai cả.
"Đừng nói về ta nữa, nói về ngươi đi." Ta mỉm cười chuyển chủ đề.
"Cuộc sống của ta nhạt nhẽo lắm, ngày nào cũng lặp lại, hôm nay như hôm qua, ngày mai lại như hôm nay, nói ra e rằng ngươi không thích nghe đâu. Dù sao, ngươi luôn thích sự náo nhiệt." Hắn nhìn ta, mỉm cười.
Hắn ít khi cười, mà nếu có cười, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười không hề chạm đến mắt.
"Nói về vị hôn thê của ngươi đi. Ngươi có biết chuyện ngươi đính hôn đã truyền đến cả ngoại thành rồi không? Tin đồn có đủ cả, chỉ có thân phận của nàng ấy là không ai nói chắc được."
Có người bảo là công chúa, có người bảo là nữ nhi chính thất của nhà thế gia.
Với tuổi của hắn, đạt đến nhị phẩm đã là hiếm, chưa cưới vợ cũng là hiếm. Một người hội đủ cả hai điều hiếm có này, người khác đương nhiên tò mò về hắn.
Ông nội từng hỏi Ngô đại nhân về hôn sự của hắn, nhưng trong thư hồi đáp, ngài không hề nhắc đến.
"Ta đã hứa hôn với nàng ấy từ rất lâu rồi, chỉ là chuyện bị trì hoãn, sau này ngươi sẽ biết." Hắn lại lắc đầu cười, nhưng lần này là nụ cười chân thật.
Ta muốn hỏi rất lâu là từ bao lâu, sao ta lại không hề hay biết. Cảm giác hụt hẫng không sao tránh khỏi.
"Văn Thanh, ngươi không ở lại nhà sao?"
Ta lắc đầu. Không phải là không được, mà là không thích hợp.
"Ta có một trại ngựa ở biên ải, nuôi toàn ngựa chiến loại tốt nhất. Ngươi có cưỡi ngựa không? Nếu ngươi muốn, ta có thể nghĩ cách mang về cho ngươi một con. Chỉ là đường xa, cần một thời gian."
Mặc dù ta nuôi ngựa, nhưng chúng chỉ từ biên ải bán vào nội địa, lại có những lái buôn chuyên phân phối ngựa đến các nơi, nên để một con ngựa từ biên ải vào đến kinh thành, đúng là không dễ.
"Ngàn dặm xa xôi, quá khó."
Hắn lắc đầu.
"Đúng là không đơn giản, nhưng luôn có cách."
"Ngươi không thích con nào sao? Sao không thấy ngươi mang con nào về?"
"Rồi ta sẽ quay lại, nó đương nhiên đang đợi ta ở biên ải rồi!" Ta nhấp thêm một ngụm trà chát đắng.
Không lâu sau, một thiếu niên mặt vuông vắn, thấp bé, bưng bát mì đặt lên bàn. Khuôn mặt cậu ta dù không cười nhưng vẫn như có ý cười.
Mắt tuy nhỏ, nhưng trông rất lanh lợi.
Cậu ta nhìn ta cười một cái, để lộ hàm răng trắng đều.
"Cô nương, đại nhân nhà ta ngày mong đêm đợi mới đợi được cô nương trở về, cô nương đừng nói chuyện đi nữa nhé. Phòng của cô nương đã được dọn sẵn, chăn đệm đều được phơi mấy lần rồi…"
"Bạch Thạch, nói nhiều quá rồi đấy! Còn không mau ra ngoài?" Hắn cau mày quát.
Hắn vốn ít cười, nhưng cũng hiếm khi dùng giọng điệu này với người khác.
"Đại nhân nhà ta vụng ăn nói, mong cô đừng đi." Cậu ta nói thêm một câu rồi vội vàng chạy mất.
Ta nhìn Tống Tấn, không biết phải phản ứng thế nào. Ý của Bạch Thạch là gì? Hắn thật sự mong ta quay lại? Vì sao?
"Tống Tấn, nhà ngươi thiếu một người quản gia sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!