18+, các cô đã được cảnh báo (^ム^)
Từ sau lần kia, Tống Tâm thường ngủ lại phòng hắn nên nghe mấy câu đó cũng chỉ gật đầu. Nghiêm Thiệu lấy quần áo bước vào buồng tắm, Tống Tâm thì về phòng mình thay áo ngủ, tiện tay cầm mấy quyển sách tiếng Anh theo.
Sắp tới phải thi cấp bốn. Cậu đã chuẩn bị từ khá lâu, quá nửa là thi trượt nhưng vẫn muốn cố gắng chút...
Mỗi khi Tống Tâm nhìn thấy tiếng anh đều cảm thấy mơ màng, rõ ràng chữ nào cũng biết, nhưng lúc chúng đứng cạnh nhau lại chẳng biết nghĩa là gì. Cậu nhăn khuôn mặt nhỏ, dùng tay chỉ vào từng chữ đọc thầm, đột nhiên nghe Nghiêm Thiệu từ phòng tắm gọi ra: "Tống Tâm, tôi quên mang khăn tắm, em mang cho tôi được không? Cửa không khóa."
"À, được!" Tống Tâm tìm cho mình lý do, để sách xuống lấy khăn tắm, đạp dép lê đi tới. Cậu gõ cửa, Nghiêm Thiệu nói: "Cầm vào cho tôi đi."
Tống Tâm không muốn đi vào lắm, do dự một chút mới đẩy cửa ra. Cậu che mắt, theo trí nhớ cẩn thận dịch vào bên trong, vòng qua bồn rửa tay, không cẩn thận va vào kính, phát ra tiếng "Loảng xoảng". Cậu "A" kêu lên, lại thấy tiếng nước rơi xuống khi nam nhân đứng lên từ trong bồn tắm.
"Đừng che mắt, không an toàn, " Nghiêm Thiệu đi ra, nhận khăn tắm trong tay cậu, "Nhỡ ngã tôi còn phải bế em ra."
Giọng hắn mang theo ý cười, Tống Tâm che mắt gật đầu, một ngón tay vẫn ướt chọt chọt lên tay cậu, nói: "Gật rồi sao còn che?"
Cậu nghe lời buông tay xuống, từ từ mở mắt ra. Tóc Nghiêm Thiệu tùy ý rũ, còn đọng nước, nửa người trên trần trụi cường tráng, đường nét cơ thể hoàn mỹ cứ như chỉ chờ phát lực. Từng giọt nước theo đường cơ chảy xuống, lướt qua cơ ngực cơ bụng, cuối cùng biến mất chỗ khăn tắm quấn quanh eo.
Hormon nam tính mạnh mẽ phả vào mặt, Tống Tâm ngơ ngác nghĩ, hắn bây giờ khác hẳn bộ dáng lúc thường nghiêm túc bình tĩnh, có hơi... Có hơi gợi cảm...
Nghiêm Thiệu bước lên, nâng cằm cậu nhùn thẳng vào hắn.
"Tống Tâm", giọng nói từ tình trầm thấp sát bên tai khiến cậu muốn nổ tung, "Lúc trước em nói nguyện ý cảm ơn tôi..."
Tống Tâm gật đầu, lông mi chớp như cánh bướm muốn vỗ cánh bay lên.
"Để cảm ơn, tôi hy vọng sẽ làm chuyện chúng ta chưa từng làm, em thấy sao?"
"Có thể, có thể chứ... Anh muốn làm..."
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Thiệu đã ôm lấy cậu, hai người chặt chẽ dán vào nhau. Không được, quần áo cũng bị làm ướt
-- cậu vừa nghĩ như vậy, Nghiêm Thiệu đã hôn lên.
Nụ hôn từ dịu dàng đến nóng bỏng, rất nhanh đã chiếm hết sự chú ý của cậu, nếu không nghiêm túc đáp lại sẽ lập tức khó thở. Cậu bị đẩy lên tường phòng tắm, dựa lưng vào gạch sứ lạnh lẽo, từng tiếng rên nhỏ bé trong họng tràn ra. Tay cậu theo thói quen túm áo đối phương, song lần này lại chỉ chạm tới một mảnh ngực nóng bỏng. Trong giây lát lòng bàn tay chạm vào ngực, Nghiêm Thiệu ôm eo cậu càng chặt, Tống Tâm liền cảm nhận được
-- có cái gì cứng quá cách khăn tắm đang chọc vào cậu.
Tống Tâm lập tức mở to mắt, bị hôn suýt nữa thở không nổi. Mặt cậu đỏ chót, đợi đến khi Nghiêm Thiệu hôn đến hài lòng mới thả ra, cậu vội vàng há miệng thở.
"Anh, anh, cái này..."
"Nếu em không bằng lòng, tôi sẽ không ép em", Nghiêm Thiệu cắn rái tai cậu nói, "Nhưng Tống Tâm, tôi cũng chỉ là một người đàn ông độc thân cấm dục rất lâu rồi, muốn làm chuyện như vậy với người mình thích cũng là điều rất bình thường."
Tống Tâm hoảng hốt không biết nên nhìn vào đâu, cậu không sợ chỉ là hơi bối rối, lại ngại ngùng không biết làm thế nào. Đôi môi cậu bị mút tới đỏ ửng, mãi chưa nói được một câu đầy đủ, thật vất vả mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lập tức chết đuối trong ánh mắt nhu tình của Nghiêm Thiệu.
"Em, em biết..." Tống Tâm mặt nóng muốn nổ tung, "Nhưng em không biết phải làm thế nào..."
Nghiêm Thiệu khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ dạy em."
Chuyện kế tiếp ra sao, Tống Tâm không thể kể lại rõ ràng. Nghiêm Thiệu ôm cậu ra, dụ dỗ tự cậu cởi hết quần áo, sau đó...
Cậu ngồi ở đầu giường, nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng thứ gì, theo giọng nói khàn khàn của Nghiêm Thiệu hướng dẫn, dựa lưng vào gối tự an ủi đồ vật kia của mình. Cậu chưa bao giờ làm chuyện này trước mặt ai khác, ngón tay ve vuốt an ủi, một nỗi ngại ngùng bao trùm lấy cậu; lúc chạm tới đỉnh mẫn cảm, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, cậu run rẩy, giống như khóc lên mà không dám làm nữa, cậu tự lừa mình dối người nhắm chặt mắt, đầu óc lại càng thêm mơ màng.
Lúc này Nghiêm Thiệu bò lên giường, ghé sát tai khen cậu làm tốt lắm, rồi hắn đỡ eo cho cậu ngồi dịch xuống phía dưới một chút.
Sau đó một ngón tay dính chất nhầy ẩm ướt từ từ chạm vào nơi chưa từng có ai đến thăm hỏi của cậu.
Hắn rất kiên nhẫn, đưa từng ngón từng ngón tiến vào, làm cho cậu thích ứng với dị vật nhỏ nhất sau đó mới từng bước mở rộng hành lang. Theo ngón tay tiến vào, từng cảm giác lạ lùng chưa bao giờ có khiến Tống Tâm bủn rủn, đôi mắt mở to tràn đầy ánh nước, tầm nhìn mơ hồ ngay cả mặt mũi Nghiêm Thiệu ra sao cậu cũng không thấy rõ, tựa như làm nũng lại tựa như lấy lòng mà nhìn hắn khóc nấc lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!