Chương 7: -Buổi đi chơi tai hại-

Rời khỏi chỗ hẹn, chẳng mấy chốc đã về đến Thương Thịnh. An Kỳ vừa bước vào đại sảnh thì chạm mặt An Trác. ông ta đột nhiên dừng bước, An Kỳ thấy vậy cũng đứng lại.

"Đã quen với môi trường làm việc ở đây chưa?" An Trác là người lên tiếng đầu tiên.

An Kỳ cô cũng rất thoải mái nói:

"Dạ đã quen."

An Trác trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm:

"Vậy thì tốt, nếu như có gì không hiểu thì cứ hỏi ta." Nói xong không để cho An Kỳ tiếp lời ông ta liền rời đi.

An Kỳ cũng không mấy bận tâm bèn thẳng thừng đi về phòng chủ tịch. Ngồi xuống, cô lấy tay xoa xoa mi tâm, việc cô quan tâm lúc này là chuyến đi ngày mai. Người đàn ông kia không phải dạng gà mờ như người khác, phải nói là cao thủ. Đang trong lúc suy nghĩ thì Hạ Lâm gọi điện tới:

"Mọi chuyện sao rồi?"

An Kỳ nhận máy rồi kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô và người nọ. Nghe xong đầu dây bên kia trả lời:

"Anh ta rủ đi chơi sao?"

An kỳ bèn "ừ" một tiếng rồi nói:

"Xem ra người cậu xem mắt không tầm thường đâu. Hai bác chọn người cao tay đấy."

"Hay là bỏ đi." Hạ Lâm nói.

"Không được. Thứ nhất, tớ đã đồng ý giúp cậu là chắc chắn sẽ làm. Thứ hai, tớ sẽ không vì sự khiêu khích của anh ta mà bỏ cuộc đâu." An Kỳ nói bằng giọng chắc nịch.

Hai người nói chuyện qua lại một vài câu thì cúp máy. Chợt có tiếng gõ cửa, An Kỳ vọng ra "mời vào" thì người bên ngoài hóa ra là Bách Dạ. Trên tay anh cầm là một đĩa bánh kem và ly trà chiều. Nói anh là trợ lý chứ đối với An Kỳ Bách Dạ chẳng khác gì là bảo mẫu cả. Nói có vẻ hơi quá nhưng từ bé đã vậy cô cũng thành quen. Bách Dạ đi tới chỗ cô, đặt đồ ăn trên bàn:

"Trưa nay tôi thấy tiểu thư gấp gáp ra ngoài, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Vì muốn giải quyết nhanh gọn chuyện gặp mặt nên buổi trưa cô không ăn gì mà đã chạy ra ngoài. Xem ra đã bị Bách Dạ nhìn thấy rồi. An Kỳ vội lắc đầu nói:

"À không xảy ra chuyện gì cả đâu. Anh yên tâm."

Bách Dạ nghe cô nói vậy cũng không hỏi gì liền rời đi. An kỳ tiếp nhận chiếc bánh, cắn một miếng, vị ngọt của kem thấm vào lưỡi cùng với cảm giác mềm mềm của bánh làm cô cảm thấy dẽ chịu đôi chút. Xử lý chỗ bánh kem, cô liền vùi mình vào công việc.

Tại Tả Thị

Tả Dật đang ngồi xử lý đống tài liệu thì bất chợt cánh cửa mở tung ra, theo sau đó là giọng nói:

"Người anh em, chờ tôi lâu không?"

Người vừa bước vào không ai khác là Trịnh Vĩ. Trịnh Vĩ tiến tới chỗ ngồi đối diện, vẻ mặt tươi cười. Tả Dật chẳng thèm để ý tới bộ mặt đấy của anh, cất giọng:

"Ai chờ?"

Trịnh Vĩ cười cười, nói:

"Tin nhắn cũng đã nhận rồi còn gì. Còn làm bộ nữa."

Tả Dật vẫn không nhìn anh lấy một cái:

"Có gì nói đi."

Bộ dạng này của Tả Dật Trịnh Vĩ cũng không lạ gì. Vẻ mặt giả đăm chiêu:

"Ấy, tôi nói tôi nói mà. Cậu còn nhớ cô gái hôm trước cậu gặp ở The King không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!