Sau khi ăn bữa sáng xong xuôi, An Kỳ vớ lấy chìa khóa xe để trên bàn, đứng dậy:
"Con chào ba mẹ, con đi đây ạ." Không đợi hai người họ trả lời An Kỳ đã rời khỏi. Bác quản gia thấy vậy cũng bèn đi theo. Quản gia đã mở sẵn cổng vội đứng về một bên để An Kỳ thuận tiện đi qua. Thấy cổng đã được mở rộng, An Kỳ liền cho xe chạy đi.
Thời tiết hôm nay phải nói vô cùng dễ chịu. Mặc dù hiện giờ đã bước sang mùa hè nhưng nó cũng không quá nóng mà thay vào đó là những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, từng ánh nắng chiếu xuống hai bên đường, không khí trong lành thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. An Kỳ vừa lái xe vừa tận hưởng bầu không khí tuyệt dịu này, chẳng mấy chốc đã đến Thương Thịnh. Chiếc xe dừng lại tại một tòa cao ốc. An Kỳ ở trên xe chợt thấy một người thanh niên bước về phía này.
Thấy vậy cô liền mở cửa bước xuống, người thanh niên đi tới nói:
"Thưa chủ tịch, để tôi cất xe cho ạ." Vừa nói người thanh niên vừa dơ hai bàn tay ra trước mặt An Kỳ.
Hóa ra là bảo vệ.
An Kỳ đưa chiếc chìa khóa cho cậu, cười nhẹ:
"Vậy cảm ơn cậu."
Thấy cô nói vậy, người thanh niên vội nhận chìa khóa từ tay cô nói:
"Dây là công việc của tôi mà." Nói xong, người thanh niên bước vào xe khởi động cho chiếc xe di chuyển.
An Kỳ tinh thần rất hưng phấn vì đây là hôm đầu tiên cô đi làm, mặc dù cách đây ít hôm cô quyết liệt phản đối việc mình tiếp quản Thương Thịnh nhưng thực tế thì lại khác xa. Không suy nghĩ thêm, An Kỳ liền tiến vào tòa cao ốc trước mặt. Vừa bước vào cửa, đi qua quầy lễ tân, hai cô gái thấy An Kỳ đi tới vội cúi đầu chào:
"Chào chủ tịch."
Vì đây là vấn đề nội bộ nên An Trạch cũng không mở họp báo tránh những chuyện phiền phức, ồn ào từ đám phóng viên vì thế mà thay đổi người tiếp quản ông đã cho Bách Dạ thông báo tới mọi người trong tập đoàn. An Kỳ thấy vậy, cô khẽ gật đầu rồi rời đi. Hai cô gái thấy An kỳ đi xa thì bèn bàn tán:
"Chủ tịch chúng ta quả đúng thật xinh đẹp mà. Vô cùng có khí chất."
"Đúng vậy, đúng vậy, còn trẻ thế này mà đã làm chủ tịch rồi, thật khiến người khác ngưỡng mộ mà."
An Kỳ đi được một đoạn thì lại có người chào hỏi, cô cũng chỉ gật đầu cười nhẹ cho đến lúc tới phòng chủ tịch. An Kỳ vừa mở cửa thì đã thấy Bách Dạ đang bận bịu sắp xếp đống tài liệu ở trên bàn, nghe thấy tiếng cửa mở, anh bèn nhìn lên thấy An Kỳ đứng ngay đó. Tạm thời bỏ đống tài liệu trên tay xuống, cúi đầu nói:
"Chào chủ tịch."
Những người khác chào mình như vậy An kỳ cảm thấy rất bình thường nhưng khi nhìn thấy Bách Dạ làm vậy thì cô cảm thấy không quen cho lắm. Vì là trợ thủ bên cạnh An Trạch, ngay từ nhỏ An Kỳ đã biết Bách Dạ. Hồi cô 10 tuổi, An Kỳ nghịch vô cùng, có hôm cô đi tới chỗ hai người tập luyện, thấy trên bàn cách đó không xa có một khẩu súng, An Kỳ bèn tiện tay lấy nghịch, lỡ tay làm viên đạn bắn ra ngoài, may thay nó không làm cô bị thương.
Vì hôm đấy ba mẹ cô đi công việc nên không có nhà, Bách Dạ chịu trách nhiệm trông nom An Kỳ. Nghe thấy tiếng động, Bách Dạ vội đến, thấy cảnh tượng trước mắt, anh liền chạy tới đoạt lấy khẩu súng trong tay An Kỳ đặt nó về lại vị trí cũ, kiểm tra khắp người cô xem có bị thương không. Xong thấy không có gì đáng lo, anh thầm thở phào, nghiêm mặt nhìn An kỳ:
"Tiểu thư có biết như vậy là rất nguy hiểm không?"
Giọng điệu Bách Dạ vô cùng trầm cho thấy anh đang rất tức giận mà mỗi lần thấy anh như vậy An kỳ vô cùng sợ, lùi lại vài bước:
"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau tôi sẽ không thế nữa."
Nói thật dù có sợ Bách Dạ nhưng An Kỳ lại vô cùng yêu quý anh An Kỳ xem Bách Dạ như anh trai mình vậy vì thế mà thấy bộ dạng Bách Dạ hiện giờ An Kỳ có đôi chút khó chịu.
"Ấy, anh không cần phải như bọn họ đâu, chào bình thường là được rồi mà." Nói đoạn cô bước tới chỗ Bách Dạ, ngồi xuống chiếc ghế.
Bách Dạ thấy vậy liền đứng thẳng người, xoay lại về phía bàn, chưa kịp mở lời An Kỳ đã nói:
"Anh chưa ăn sáng mà, chỗ này cứ để cho tôi, anh đi trước đi." Vì Bách Dạ đến sớm hơn cô để chuẩn bị tài liệu cho mình mà chưa kịp ăn gì, điều này cô nghe An Trạch nói trong bữa ăn.
"Vâng." Bách Dạ nghe vậy cũng không phản đối bèn xoay người ra ngoài.
Giờ căn phòng chỉ còn lại một mình An Kỳ, cô nhìn một lượt tất cả đống trước mặt thở dài. Sao mà nhiều quá vậy. Cô vớ lấy một tập mở ra xem. Bên trong nào là những ý tưởng về dự án cần cô phê duyệt, xong sổ sách về Thương Thịnh trong một tháng qua, nói chung là vô số. An Kỳ thấy mà ngán ngẩm. Cầm cây bút cạnh đó bắt đầu xử lý. Vì đã được An Trạch nói qua nên cô cũng không thấy bỡ ngỡ trong việc xử lý đống tài liệu này, cũng không mấy khó khăn.
Cứ như vậy cho tới một khoảng thời gian, chợt điện thoại cô đổ chuông, An Kỳ tay phải cầm bút, tay trái cầm điện thoại mắt nhìn chăm chăm vào số liệu trước mắt:
"Alô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!