Chương 46: Tìm kiếm trong rừng

Tiếng súng như xé toang bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bởi lẽ ba bọn họ ở ngoài rừng không biết được bên trong đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng cả ba đều đang có chung một suy nghĩ và họ ngầm khẳng định.

An Kỳ xảy ra chuyện.

Sau tiếng súng đó một đàm chim thi nhau bay ra ngoài. Cả ba đều nhìn lên, cảnh tượng vừa rồi làm cho Hạ Lâm nhớ tới lúc đầu khi họ vào trong. Cả cánh rừng như chợt động sau khoảng khắc vừa rồi.

Hạ Lâm là người vùng chạy đầu tiên nhưng rất nhanh bị Trịnh Vĩ bên cạnh giữ lại:

"Anh buông ra, An Kỳ chắc chắn có chuyện." Cô vừa giãy giụa vừa nói.

Trịnh Vĩ dùng sức giữ chặt cô, nói:

"Bình tĩnh đã, cô vào đấy lỡ lạc thì sao, một người là quá đủ rồi."

Bản thân Hạ Lâm thừa biết được điều này nhưng bạn thân mình, người chị em tốt nhất của mình đang gặp nguy, cô sao có thể bỏ mặc được. Khoảnh khắc ghi nghe tiếng súng, tim cô như ngừng đập, bản thân chỉ cầu mong sao cho An Kỳ đừng xảy ra chuyện gì. Trịnh Vĩ khi thấy Hạ Lâm thôi giãy giụa, lúc này mới buông cô ra. Đừng thấy là con gái mà đánh giá thấp người ta, Trịnh Vĩ quả thực không ngờ tới nhìn Hạ Lâm là vậy nhưng sức lực của cô nằm ngoài dự đoán của anh. Con gái gì mà khoẻ thế!

Anh gần như phải dùng toàn bộ sức mới giữ được Hạ Lâm.

Tả Dật bên cạnh chỉ chăm chăm nhìn khu rừng rộng lớn trước mắt, một câu cũng không nói. Trịnh Vĩ đánh mắt sang:

"Có cách gì không?"

Tả Dật vẫn không lên tiếng, một mực nhìn phía trước, đôi lông mày nhíu chặt. Trịnh Vĩ thở dài, xem ra ngay cả anh cũng không nghĩ ra được cách gì. Quay sang thấy Hạ Lâm thất thần đứng đó, định đến an ủi vài câu thì chợt người bên cạnh đang đi về trước:

"Cậu đi đâu vậy?" Anh gọi với theo.

Tả Dật không quay đầu mà nói:

"Cứu người."

Cái gì? Cứu người? Chỉ một mình anh sao?

Trịnh Vĩ bước nhanh theo sau nói:

"Này, cậu có biết phía trước là rừng không? Nguy hiểm cỡ nào biết không? Muốn đi thì cùng đi."

Tả Dật không vì vậy mà dừng bước, nói với Trịnh Vĩ:

"Cậu ở lại với Hạ tiểu thư, một mình tôi là được rồi."

Trịnh Vĩ nghe vậy quay lại nhìn Hạ Lâm phía sau mà hết nói nổi, con người này là quá quyết đoán đi.

"Vậy cẩn thận đấy."

Tả Dật giơ ngón tay cái về phía họ trực tiếp đi về trước.

"Sẽ ổn chứ?" Hạ Lâm nhìn bóng dáng Tả Dật đân khuất sau cánh rừng thì hỏi.

Trịnh Vĩ bên cạnh khẳng định chắc nịch:

"Yên tâm đi, là Tả Dật thì sẽ không có chuyện gì đâu."

Hạ Lâm nghe vậy vẫn thấy không mấy an tâm, nhưng dù sao cũng có người vào tìm, chí ít bọn họ vẫn còn cơ hội.

"Các anh không tìm thấy A Tiêu sao?" Nhớ tới mục đích mà bốn người tới đây, Hạ Lâm hỏi.

Trịnh Vĩ lắc đầu ngao ngán nói:

"Không gặp, hỏi tất cả mọi người nhưng không ai thấy thằng bé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!