Chương 41: Gậy ông đập lưng ông

Phóng viên đứng đầy tụ thành một đám đông bên ngoài cổng chính. Sau khi thấy bảo vệ đã an bài đưa Từ Khởi Minh đi bằng cửa phụ phía sau, lúc này An Kỳ và Bách Dạ mới hướng đến đám đông bước ra. Chuyện này cũng phải nói đến các bài báo về Thương Thịnh những ngày qua, nếu Từ Khởi Minh đã là nội gián trong vụ việc của Tinh Thức thì sẽ không loại trừ khả năng bài báo đó là ông ta sai người đưa tin tới cho cánh nhà báo, điều này ngay sau khi Trương Dự nói ra cái tên đó thì An Kỳ cũng ngộ ra, nhưng có điều ngạc nhiên đó là người đưa tin cho nhà báo lại chính là Từ Khởi Minh, ông ta đã mượn tay bọn họ mà nói hết mọi chuyện. Sau khi biết được chuyện này, ngày hôm trước An Kỳ đã sắp xếp một buổi gặp mặt này, mục đích là để viết ra một bài báo lấy lại hình ảnh cho Thương Thịnh, An Kỳ đã dùng chính cách làm của Từ Khởi Minh để vạch trần ông ta, gậy ông đập lưng ông. Khi thấy hai người họ ra ngoài, lập tức đám phóng viên nhào tới như ong vỡ tổ, ai nấy cũng hướng điện thoại đã mở sẵn phần ghi âm đến trước mặt hai người. Trong số đó, có một phóng viên lên tiếng:

"Xin hỏi An Tổng, người làm ra việc này liệu có phải là người trong Thương Thịnh không?"

Tiếp sau đó là hàng loạt nghi vấn được đặt ra:

"Cho hỏi An Tổng, vừa rồi tôi thấy bên trong có một người đàn vừa la hét vừa dãy dụa, vậy liệu có phải là chính người đó không?"

"Xin hỏi An Tổng, cô nghĩ sao về chuyện này?"

Những câu hỏi liên tiếp kéo đến, những ánh sáng từ chiếc máy ảnh bốn phía hoạt động hết công suất chỉ hận không thể nào mà mua thêm vài cái chụp cho đã, xem ra vụ việc này đã trở thành tâm điểm của báo chí trong những ngày qua, An Kỳ nhìn từng người đặt câu hỏi mà lên tiếng:

"Về chuyện này, đích thực là người trong tập đoàn đã làm, vì thế mà tôi cũng xin khiển trách bản thân khi không để xảy ra sự việc này. Nhân đây tôi cũng xin nói, về người gây ra vụ việc tôi đã chính thức sa thải, từ nay người đó sẽ không còn là người của Thương Thịnh nữa."

Ngay lập tức có người đưa câu hỏi:

"Vậy người đó là ai?"

An Kỳ nhàn nhạt mở lời:

"Cái này thì tôi xin không thể tiết lộ, dù sao cũng là trong nội bộ."

Như chợt nhớ ra được điều gì, một phóng viên mở lời:

"Vậy bài báo về Tinh Thức liệu có phải do người đó viết không?"

An Kỳ không ngần ngại câu hỏi này, lập tức trả lời:

"Đúng vậy."

Cách làm này của An Kỳ vừa có thể thông qua nhà bài mà vạch trần mọi việc làm của Từ Khởi Minh vừa có thể lấy lại được hình ảnh cho Thương Thịnh, một công mà đôi việc. Nhưng An Kỳ sẽ không nói thẳng ra cái tên đó, bởi vì dù sao ông ta cũng là cổ đông của tập đoàn, nếu việc này truyền ra ngoài thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Vậy Tinh Thức sẽ trở lại hoạt động một cách sớm nhất chứ?"

An Kỳ nói:

"Tất nhiên, tôi sẽ cho Tinh Thức hoạt động trở lại."

Đám phóng viên chen nhau để đặt vấn đề, người này vượt người kia, mục đích đã đạt được vì thế mà không còn lý do gì để mà ở lại, lần này là Bách Dạ lên tiếng:

"Mọi chuyện cũng đã được giải quyết, chúng tôi còn có việc không thể ở lại lâu hơn, mong các vị hiểu."

Sau đó anh quay sang phía An Kỳ:

"Chủ tịch, mời."

An Kỳ mỉm cười nhìn Bách Dạ, bản thân cô cũng không muốn phải trả lời thêm một câu hỏi nào, khi cả hai vào trong lập tức ba, bốn người bảo vệ đứng chắc tại sảnh không để đám phóng viên có cơ hội hỏi câu nào. Khi thang máy mở ra, An Kỳ và Bách Dạ nhìn thấy Trương Dự người như mất hồn đang đứng bên trong, ánh mắt và cả khuôn mặt đều cúi xuống, dường như thấy được thang máy đã dừng, lần này ông ta mới ngẩn đầu thì thấy trước mắt là hai người họ, nghĩ đến chuyện xảy ra trong lòng liền áy náy, cố ý tránh mặt để ra ngoài thì đột nhiên bị An Kỳ giữ lại. Trương Dự khựng vài giây, lúc sau mới quay người nhìn An Kỳ, ánh mắt có chút khó hiểu. An Kỳ không để ý tới sự khó hiểu đó mà nói:

"Ông theo tôi lên phòng."

Khi An Kỳ và Bách Dạ đã vào trong, Trương Dự vẫn đứng đó như đang do dự bởi vì ông ta cho rằng không giờ đã không còn gì để mà ở lại, nhận lấy ánh mắt của An Kỳ ông ta chốc giật mình, một bước tiên vào. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, không ai nói với ai câu gì, Trương Dự bên cạnh không dám nhìn thẳng vào hai người họ, cố tìm một điểm mà hướng ánh mắt nhìn đến. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, An Kỳ và Bách Dạ ra trước còn Trương Dự thì từng bước tiến đến.

Bên trong, An Kỳ ngồi vào bàn làm việc, bên cạnh là Bách Dạ, trước mắt hai người là giám đốc Trương. Tình hình diễn ra không khó để liên tưởng tới cảnh như đang thẩm vấn, An Kỳ là người lên tiếng đầu tiên:

"Ông còn nhớ lời mà tôi nói với ông khi ở Tinh Thức không?"

Đột nhiên hỏi đến chuyện này, Trương Dự lại càng thêm khó hiểu, từ tốn mở lời:

"Chủ tịch, à không An tiểu thư, cô muốn nói?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!