Nhận được điện thoại, An Kỳ tức tốc cho xe chạy thật nhanh về nhà. Cô biết sự việc xảy ra quan trọng như vậy không lý nào có thể giấu ba mẹ được, nhất Thương Thịnh lại là cả tâm huyết của ba cô. Ban đầu An Kỳ dự định sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi thì sẽ nói cho họ biết nhưng người tính không bằng trời tính. An Kỳ vội vàng, chỉ ước bây giờ có thể bay thẳng về nhà.
Một lúc sau, chiếc xe dừng chân tại An Gia, có thể là do ba cô đã thông báo nên lúc An Kỳ về tới đã thấy cánh cổng mở rộng, bác quản gia đứng đó từ bao giờ. An Kỳ không còn thời gian để hỏi thăm trực tiếp cho xe tiến vào. Trong cuộc điện thoại vừa rồi, người gọi đến là Bách Dạ, anh nói rằng ba cô đã biết được chuyện của Tinh Thức, hiện tại đang rất tức giận bảo rằng phải kêu cô về ngay lập tức. An Kỳ vội bước vào nhà, bên trong đã thấy An Trạch ngồi ở vị trí chính diện, bên cạnh là Gia Nguyệt cùng Bách Da. Thấy An Kỳ về tới Gia Nguyệt định tiến lên thì lâp tức bị An Trạch ngăn lại, ông đánh mắt nhìn An Kỳ mà nói:
"Con ngồi đi, ta có chuyện muốn nói."
An Kỳ không nói lời nào mà ngồi xuống, một người giúp việc tiến tới rót cho cô một ly nước sau đó lui xuông. An Trạch mắt nhìn An Kỳ nhưng lại nói với mấy người giúp việc:
"Mọi người đi nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đâu."
Thấy ông chủ nói vậy bọn họ lập tức ra ngoài. Lúc này An Trạch mới nói:
"Chuyện Tinh Thức là sao? Tại sao con lại không nói cho ta biết?"
An Kỳ hướng mắt nhìn cha mình nói:
"Con không muốn ba vì chuyện tập đoàn mà sức khoẻ yếu đi. Con đã nhận lời với ba thì chắc chắn sẽ làm được."
Dự án Hoa Xuyên là một tay cô giành lại được, đến nay có sự cố xảy ra thì dù có khó khăn đến nhường nào An Kỳ cô cũng phải làm rõ mọi chuyện, huống hồ đây còn là cánh tay phải của Thương Thịnh. Thấy An Trạch vẫn chưa nguôi ngoai được phần nào An Kỳ tiếp lời:
"Con đang muốn điều tra sự việc."
An Trách nghe vậy khẽ nhíu mày:
"Điều tra? Bằng cách nào?"
An Kỳ kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa cô với giám đốc Trương. Sau khi nghe xong An Trách nói:
"Con tin ông ấy không?"
An Kỳ nói bằng giọng chắc nịch:
"Con không. Chỉ là con đã đánh cược với bản thân rằng nếu như nói về đoạn tình nghĩa giữa hai người thì chắc chắn ông ta sẽ nói ra toàn bộ sự việc, nhưng đấy chỉ mới thành công được một nửa, nửa còn lại thì con hoàn toàn không có tin ông ta sẽ chịu thừa nhận trước ban cổ đông."
An Trách nghe An Kỳ nói ý kiến của mình liền hỏi:
"Vậy con có bằng chứng gì để chứng minh được với bọn họ?"
An Kỳ mỉm cười nói:
"Con đã ghi âm toàn bộ cuộc đối thoại." Nói xong cô liền lấy điện thoại của mình ta và mở bản ghi âm đó lên. Đúng là vậy, lúc ông ta nói câi tên người đó ra An Kỳ đã nhanh chóng mà ghi âm lại.
"Không ngờ ông ta lại làm vậy, thật khiến ta thất vọng."
An Kỳ lần này không nói gì. Cô cho rằng ông ta là một người vô hại nhưng xem ra cô đã chủ quần đánh giá thấp con người này rồi.
"Về chuyện này, ta không còn ý kiến, nhưng còn một chuyện nữa ta muốn hỏi con."
An Kỳ đột nhiên cảm thất căng thẳng, dè dặn nói:
"Chuyện gì ạ?"
An Trách ánh mắt nghiêm túc mà nói:
"Chuyện giữa con với vị Tả Tổng."
Nghe xong câu này, An Kỳ liền nói:
"Chuyện đó con hoàn toàn không có ú định giấu ba, chỉ là do lúc đó mọi việc vẫn chưa ổn thoả, với lại lúc đấy cũng là đang làm hậu sự cho Lăng phu nhân nên con không tiện nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!