Bầu trời đã bắt đầu tối, có thể nói sau vụ việc của Lăng Quân thì tối nay An Kỳ mới cảm nhận được sự thoải mái và thư giãn nhất. Hôm nay vì được gặp lại hai người bạn tri kỉ nên An Kỳ tâm trạng phải nói là vô cùng tốt. Đồng hồ điểm đúng 20h, An Kỳ lấy chiếc túi xách và chìa khoá trên bàn vội xuống nhà. Tại phòng khách, An Kỳ đã thấy Gia Nguyệt đang ngồi trên ghế xem phim truyền hình mà bà yêu thích, ba cô hôm nay có hẹn với mấy ông bạn nên đã ra ngoài từ chiều.
An Kỳ bước ra cửa nói:
"Con đi mẹ nhé."
Gia Nguyệt chuyển tầm nhìn về phía cửa nói:
"Nhớ về sớm đấy." Xong bà lại tiếp tục theo dõi bộ phim.
"Vâng ạ." An Kỳ nói vọng lại sau đó lấy xe lái đi.
Tiết trời tối nay vô cùng dễ chịu, những tán cây từ hai bên đường đung đưa tạo thành tiếng kêu xào xạc, chốc chốc lại có cơn gió nhẹ thổi qua, An Kỳ hé mở cửa sổ lập tức luồn gió thổi vào bên trong khiến An Kỳ rất thích thú. Cảm giác này đã lâu rồi An Kỳ không cảm nhận được. Chẳng mấy chốc mà xe đã dừng chân tại quán The King, An Kỳ bước xuống, đưa chìa khoá xe cho bảo vệ cạnh đấy rồi đẩy cửa bước vào.
An Kỳ tối nay cô mặc rất giản dị, một chiếc áo body cùng với chiếc quần bó sát, mặc dù vậy nhưng nó vẫn không làm giảm đi sức hút của An Kỳ. Điều này có thể chứng minh bằng việc An Kỳ vừa mở cửa thì ngay lập tức toàn bộ mọi người ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, hơn phân nửa là nam giới. An Kỳ không mấy bận tâm trực tiếp bước tới căn phòng ngay trước mắt. Đẩy cửa vào An Kỳ đã thấy Hạ Lâm và Dương Lãnh đã ngồi sẵn ở đó. Thấy An Kỳ bước tới Dương Lãnh lên tiếng:
"Ây da muốn gặp được em quả thật khó hơn lên trời đấy."
An Kỳ ngồi xuống chỗ cạnh Hạ Lâm, đặt túi xách lên bàn nói:
"Còn chẳng phải là vì công việc nhiều quá, em cũng muốn gặp mọi người lắm mà."
Hạ Lâm ngay cạnh rót cho An Kỳ một ly rượu, đưa tới trước mặt cô:
"Này, làm gì thì làm nhưng cũng phải chăm sóc bản thân một chút chứ, làm sao mà người gầy như vậy."
Quả thực từ khi An Kỳ đi theo dự án Tâm Phúc, đến thời gian nghỉ ngời còn không có thì lấy đâu ra mà ăn, cùng lắm thì cô cũng chỉ ăn qua loa cho xong bữa thôi, so với ngày trước thì An Kỳ hiện tại đã sụt mất 2 cân.
An Kỳ nhận lấy ly rượu mà Hạ Lâm đưa cho:
"Quả đúng là bạn thân của mình mà."
Sau đó qua sang phía Dương Lãnh:
"Anh có chuyện gì mà gọi bọn em vậy, nghe Hạ Lâm nói trong điện thoại hình như rất quan trọng thì phải."
Dương Lãnh ngán ngẩm uống một cốc rượu nói:
"Anh ba ngày sau là phải sang Pháp."
Hai người còn lại nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng. Đang yên đang lành sao lại sáng Pháp làm gì? Hạ Lâm không nhịn được liền hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Dươn Lãnh nhìn cô nàng cười cười nói:
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là ba anh muốn anh đi sang bên đó là để xem họ làm việc như thế nào thôi."
An Kỳ lập tức nói:
"Vậy anh đi bao lâu?"
Dương Lãnh chần chừ một hồi mới mở lời:
"Hai năm."
An Kỳ cũng không mấy kinh ngạc nhưng người bên cạnh cô thì hoàn toàn ngược lại. Hạ Lâm nghe xong câu nói đó thì ngẩn người, một lúc sau cô mới nói:
"Bắt buộc sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!