Chương 22: Chân tướng. Cái kết cho kẻ tham lam

Người phụ nữ nằm bất động dưới sàn, máu từ miệng vết thương chảy ra ngày càng nhiều, đỏ thẫm một vùng, cho dù có gọi xe cứu thương thì e rằng cũng không kịp nữa rồi. Một người vợ vì chồng mà một mình đi tìm chân tướng, phải trả giá bằng cả mạng sống nhưng kết quả nhận được thì hoàn toàn là con số không, hung thủ không nhận tội. Lăng Quân sau khi tự tay mình giết chết người phụ nữ ông ta ném con dao xuống bên cạnh xác chết, lấy từ trong túi ra một khăn tay chà chà vào bàn tay mình, ném thẳng.

Lăng Quân đưa mắt nhìn hai vệ sĩ vừa rồi bị người phụ nữ đâm trúng, nhận được ám hiệu hai vệ sĩ của Lăng Quân tiến tới bê thi thể đi. Hiện tại khoảng cách giữa bốn người họ được ngăn lại bằng một vũng máu tươi.

Sự việc xảy ra khiến An Kỳ và Trịnh Vĩ sửng sốt, không nói nên lời còn Tả Dật thì nhíu chặt mày, ánh mắt anh so với hồi nãy còn sắc lạnh hơn. Sự việc bày ra trước mắt Tả Dật hoàn toàn có thể tưởng tượng được khung cảnh mà chính Lăng Quân ra tay giết cha mình, khuôn mặt đó, biểu cảm đó so với lúc này là hoàn toàn giống nhau.

"Thật đáng tiếc." Khung cảnh yên tĩnh đột nhiên Lăng Quân vừa lắc đầu biểu cảm hiện vẻ thương xót vừa nói.

Biểu hiện đó của ông ta thật khiến ba người trước mắt buồn nôn, quá giả tạo.

"Đáng tiếc chuyện gì?" Tả Dật lên tiếng.

Lăng Quân nhìn đối phương ánh mắt hiện lên ý cười:

"Vì một người đã chết mà phải liều mình như vậy, thật quá đáng tiếc."

Bi kịch mà người phụ nữ phải chịu ngày hôm nay là do không ít công sức của Lăng Quân tạo nên. Ông ta không những không chịu thừa nhận mà còn tự cho rằng mọi chuyện diễn ra đến bước này là do bản thân họ tự chuốc lấy. Phúc phận này quả thực không ai gánh nổi, quá mức tàn nhẫn.

"Ông tại sao có thể bình thản như vậy?" Đã định thần lại được, An Kỳ hướng đôi mắt lạnh băng nhìn Lăng Quân.

Lăng Quân nghe An Kỳ chất vấn thì ngược lại cười phá lên:

"Tại sao không? Tôi đâu có làm gì, là do họ tự chuốc lấy đấy chứ."

Ông ta thế mà đổi trắng thành đen, rõ ràng chính mắt họ nhìn thấy được Lăng Quân là đoạt lấy con dao đâm trực tiếp vào bụng người phụ nữ vậy mà hiện tại lại bảo là họ tự chuốc lấy.

"Chồng người ta là do ông giết?" Tả Dật xoay lại vấn đề mà người phụ nữ đề cập.

Lăng Quân trưng bộ mặt thản nhiên nói:

"Mấy người cũng biết rồi mà? Không phải sao?"

Không cần hỏi thêm ba người cũng đã có đáp án

"Tại sao?" Trịnh Vĩ nãy giờ đứng im lên tiếng.

Lăng Quân rời tầm nhìn về bức tường phía sau họ, một lúc lâu nói:

"Hắn sống làm người Tâm Phúc, chết cũng phải làm ma Tâm Phúc."

Một câu nói với nhiều tầng nghĩa nhưng xem ra là ba người đã hiểu được dụng ý của nó là gì. Quả thực ông ta đã xem mọi người là thuộc hạ của mình. Muốn lấy mạng ai thì lấy, ông ta là uống máu sống qua ngày sao?

"Ông có thù với người đó?" Tả Dật hỏi.

Lăng Quân chợt tiến lên một bước cách vũng máu bằng một mũi giày nói:

"Sao có thể nói thế được. Chúng tôi là đối tác làm ăn mà."

Đối tác làm ăn? Ông ta ném một câu nhẹ bẫng như vậy, xem họ là trẻ con sao?

"Xem ra quan niệm về từ đó của Lăng Tổng rất sâu." Trịnh Vĩ cười nửa miệng.

"Quá khen rồi."

An Kỳ quả thực nghe không nổi:

"Ông lấy được lợi lộc gì?"

Câu hỏi này dường như khiến Lăng Quân vô cùng thích thú:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!