Tiếng nói vừa truyền đến lập tức cả ba người cùng quay lại. Trước mặt họ là một người phụ nữ, nhìn qua thì có vẻ người này đã ngoài 40, dáng người gầy gò ốm yếu, khuôn mặt đầy tàn nhan, hóp lại, nhìn trông rất khổ cực, rất đáng thương. Tầm nhìn của người phụ nữ chuyển tới bức tường trước mắt, ánh mắt người này đột nhiên xuất hiện những tia lửa hận, sắc lạnh, hai bàn tay người phụ nữ nắm chặt thành quyền, đôi môi nhợt nhạt mím chặt lại lẩm bẩm:
"Tìm thấy rồi, cuối cùng các người cũng tìm thấy rồi."
Mặc dù cả ba đều không nghe thấy người phụ nữ nói gì nhưng nhìn dáng vẻ của người đó thì chắc chắn là có liên quan tới số lượng ma tuý này.
"Xin hỏi cô là?" An Kỳ là người lên tiếng đầu tiên.
Người phụ nữ hướng mắt về phía An Kỳ, giọng nói có phần dịu đi:
"Cô là An Tổng phải không?"
Sau đó nhìn qua hai người còn lại:
"Hai vị đây là Tả Tổng và phó tổng Trịnh nhỉ?"
Cả ba sau khi nghe người phụ nữ nói vậy thì đều có phần ngây người, người phụ này lại biết bọn họ. Rốt cuộc người này là ai? Người phụ nữ ánh mắt nhìn ba người có vẻ đã tiêu tan hận ý xen lẫn vào đó là đôi chút vui mừng. Tả Dật nhìn người phụ nữ trước mắt, một lúc sau anh nói:
"Sao cô vào được đây?"
Người phụ nữ nghe Tả Dật hỏi vậy thì bật cười thành tiếng:
"Tôi sớm đã ở đây rồi."
Nói như vậy có nghĩa là trước khi họ đến thì người này đã có mặt ở đây từ sớm. Nhưng tại sao lại chờ tới lúc này mới xuất hiện? Còn cả hình như người phụ nữ biết rõ về lượng ma tuý này, nếu không tại sao lại có phần vui mừng như vậy?
"Vậy tại sao cô bây giờ mới xuất hiện?" Lần này là Trịnh Vĩ hỏi.
Người phụ nữ nói:
"Tôi là muốn các người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này."
Ý người đó nói là muốn bọn họ chính tay tìm và tận mắt thấy số lượng ma tuý này. Vậy thì chắc chắn người này biết rất rõ về nó.
"Tại sao?" Tả Dật hỏi.
"Không phải mấy người đang tìm người khởi kiện năm đấy sao? Tôi chính là người mà các người đang tìm." Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Tả Dật mà nói.
Cuộc trò chuyện của bọn họ đã bị người phụ nữ nghe thấy hết. Cái mà ba người ngạc nhiên không phải chuyện này mà là câu nói vừa rồi.
"Có thể nói rõ ra không?" Trịnh Vĩ nói.
"Được thôi."
Cách đây 2 năm, có một vụ việc làm chấn động giới doanh nghiệp, tổng giám đốc của Tâm Phúc bị bắt vì có liên quan tới vận chuyển trái phép chất ma tuý. Nó đã tạo ra làn sóng dữ dội khắp dư luận hồi đó. Mọi chuyện cứ tưởng đã được giải quyết, sắp xếp ổn thoả nhưng không ngờ một đơn kiện trực tiếp đập thẳng vào mặt Tâm Phúc và đương nhiên không thể không liên lụy tới Lăng Thị. Người gửi đơn kiện giấu tên, không tiết lộ thanh danh khiến cho Lăng Quân lúc đó không thể tìm ra.
Mặc dù mối quan hệ của ông rất rộng nhưng không biết làm cách nào mà người gửi đơn không thể tìm ra, thậm chí là ông ta đã lật tung cả thành phố mà cũng không có lấy thông tin gì. Đơn kiện được gửi đã làm mở ra một phiên toà, vì chuyện dính líu tới một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất nên có rất nhiều phóng viên. Người gửi đơn hôm đó không thấy mặt hay nói cách khác là khi đã gửi đơn lên toà thì hoàn toàn mất mặt. Thông qua số lượng ma tuý mà bên cảnh sát thu được cùng với lá đơn thì toà tuyến án tổng giám đốc Tâm Phúc lĩnh năm năm tù, còn về phía Lăng Thị lại không có vấn đề gì, điều này khiến cho những người có mặt trong phòng một phen bất ngờ, bàn tàn xôn xao, có người căm phẫn cũng có người thở phào. Việc được truyền ra ngoài, sau khi kết thúc toà án, tổng giám đốc Tâm Phúc ngay tức khắc bị đưa đi còn Lăng Quân thì không hề hấn gì. Khi ra tới ngoài, lập tức đám phóng viên chạy đến như ong vỡ tổ tới chỗ Lăng Quân:
"Lăng Tổng có thể cho biết tại sao giám đốc Tâm Phúc bị kết án mà anh thì không?" Một phóng viên hỏi.
Ngay lập tức là một tràng câu hỏi bay tới Lăng Quân nhưng ông ta không hề nói câu gì, ra hiệu cho người bên cạnh chặn đám phóng viên lại còn mình ung dung đi tới chỗ để xe lái đi. Tại một góc khuất, một người phụ nữ nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của Lăng Quân, hai tay chợt nắm hặt ánh mắt sắc bén.
"Tôi sẽ cho ông mất tất cả, chờ đấy." Nói xong người đó rời đi.
Chân tướng của người khởi kiện năm đó đã được tiết lộ. Sau khi người phụ nữ thuận lại câu chuyện, một lúc sau An Kỳ nói:
"Vậy cô với tổng giám đốc Tâm Phúc có quan hệ gì?"
Câu hỏi này không phải Là An Kỳ thuận miệng, sau khi nghe câu chuyện mà người phụ nữ thuận lại An Kỳ đã thông một chuyện. Cái đơn kiện đó không phải là để nhằm vào vị tổng giám đốc kia mà là Lăng Quân. Xét cho cùng thì phải ngược lại, là Tâm Phúc bị dính líu tới chứ không phải là Lăng Thị. Bất quá chỉ là Tâm Phúc lúc đó là nằm dưới sự chỉ đạo của Lăng Quân, vì những gì có liên quan tới Lăng Thị nên bị vạ lây. Việc mà tổng giám giám đốc bị kết án xem ra là nằm ngoài dự đoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!