Sau khi đã sáng tỏ được mọi chuyện, ba người bọn họ bắt đầu lập ra kế hoạch để tóm gọn con mồi vào bẫy. Trước hết Tả Dật đã trực tiếp liên hệ với bên cảnh sát, cùng họ lật lại hồ sơ vụ án 2 năm trước để điều tra. Vì cho đến thời điểm hiện tại Tâm Phúc vẫn đang nằm trong tầm ngắm của lực lượng cảnh sát nên việc điều tra lại cũng không có gì quá khó khăn. Đồng thời Tả Dật cũng đã cung cấp cho họ thông tin chi tiết về việc liên quan tới thi thể và đây chính là đầu mối để họ bắt tay vào việc điều tra.
Muốn phá được án này thì đương nhiên là sẽ cần có bằng chức xác thực, mặc dù ba người họ về chuyện liên quan tới Lăng Quân cũng là do suy đoán mà ra nhưng những gì mà họ có trong tay hiện tại cũng đủ để triệu tập Lăng Quân thêm một lần. Tả Dật có điểm mối duy nhất chính là lượng ma túy có trên miệng vết thương của thi thể, điều này cũng đủ xác định được là nạn nhân chính là người trong cuộc, còn lại thì dường như là không có gì. Về việc người khởi kiện, đến hiện tại người của Tả Dật vẫn chưa cho anh bất kì thông tin nào, hoàn toàn là mù mờ. Bên phía Trịnh Vĩ, anh cho người đi thu thập toàn bộ những gì liên quan tới Lăng Quân, trước khi ông ta lên chức chủ tịch Lăng Thị. Anh cũng cùng người của Tả Dật đi tìm tung tích của người khởi kiện năm đó nhưng vẫn không thu được gì, nhận lấy hoàn toàn là con số không. Còn về An Kỳ cô đã thu thập tất cả thông tin liên quan tới Tâm Phúc, về chuyện này An Kỳ đặc biệt không nói cho bất kì ai biết đặc biệt là ba cô bởi vì dù sao nó cũng liên quan tới giao tình giữa ông và Liễu Anh.
Tại nhà riêng của Tả Dật, Trịnh Vĩ ngồi vị trí đối diện nói:
"Tôi có cái này muốn cho cậu xem." Vừa nói anh vừa cầm trên tay một chiếc hộp màu đen.
Về lai lịch của chiếc hộp này, đây là nằm ngoài trong kế hoạch, để thuận tiện trong việc điều tra, Trịnh Vĩ đã cho người đột nhập vào thư phòng tại biệt thự của Lăng Quân để xem có thu về được gì hay không. Vừa hay hôm đó Lăng Quân cùng vợ mình Liễu Anh có việc phải đi ra ngoài nên chuyện đột nhập cũng không có gì khó. Trong thư phòng Lăng Quân, ngoài những tài liệu về công việc ra thì dường như cũng không có gì đặc biệt.
Tại ngăn kéo bên tay trái bàn làm việc bị khóa lại, người Trịnh Vĩ đã thành thạo lấy dung cụ ra phá khóa thì phát hiện bên trong có một chiếc hộp đen, dường như chiếc hộp đựng cái gì đó rất quan trọng nên mới phải khóa như vậy vì thế mà người Trịnh Vĩ mới đem nó tới tận tay anh.
Tả Dật cầm lấy chiếc hộp, nhìn nó có vẻ đã cũ, trên bề mặt cũng đã bám một chút bụi, Tả Dật lấy tay phủi đi lớp bụi đó, mở ra. Bên trong chiếc hộp là một tập tài liệu, có lẽ vì đã để quá lâu nên giấy cũng đã ngả sang vàng. Tả Dật cầm tập tài liệu lên lật từng tờ thì thoáng ngạc nhiên.
Tập tài liệu đó ghi lại chính là toàn bộ vụ việc của 2 năm trước. Đồng thời nó còn ghi tới chuyện tổng giám đốc Tâm Phúc hợp tác làm ăn trong phi vụ buôn bán ma túy, mà người đứng đầu lại chính là Lăng Quân. Thời gian ghi trong này cùng với thời gian mà Tả Dật được bên công an cung cấp hoàn toàn ăn khớp. hèn gì mà Lăng Quân phải bảo quản nó kĩ lưỡng như vậy, đây cũng coi như là mạng sống của ông ta. Xem ra họ đã nắm được thóp của vị chủ tịch này rồi.
Trịnh Vĩ thấy Tả Dật có điểm hơi khác bèn ngó xuống nhìn tập tài liệu thì anh thất kinh:
"Không ngờ con người Lăng Quân dã tâm lại lớn như vậy."
"Một khi đã động chạm tới lợi ích thì con người ta sẽ không từ một thủ đoạn nào." Tả Dật nói.
Đây cũng xem như là bằng chứng mấu chốt để phá án.
"Nhưng tại sao ông ta lại có được thứ này? Đến phía cảnh sát cũng không tìm được." Trịnh Vĩ hồ nghi hỏi.
Đối với những bằng chứng như thế này cũng chỉ có cảnh sát mới có quyền đảm bảo bởi vì nó rất có ích trong việc điều tra, nhưng trong chuyện này Lăng Quân lại là người có được nó.
"Mối quan hệ." Tả Dật nhàn nhạt nói.
Chính xác là như vậy, trong giới doanh nghiệp ai cũng biết vị chủ tịch Lăng Thị có mối quan hệ rất rộng lớn, chỉ là không ngờ nó lại rộng tới mức này. Sức mạnh của đồng tiền quả thực khiến người ta đáng kinh ngạc.
"Vậy có cần nói chuyện này cho cô gái kia biết không?" Trịnh Vĩ dè chừng hỏi Tả Dật.
"Không cần." Tả Dật thẳng thừng đáp.
Về chuyện của hai người họ Trịnh Vĩ cũng không dám nói sâu vào, tránh nguy hiểm. Tả Dật đóng tập tài liệu nói:
"Xem ra chúng ta phải đi đến Tâm Phúc một chuyến nữa rồi." Nói xong anh đứng dậy. Được vài bước thì dừng lại, xoay người nhìn Trịnh Vĩ nói tiếp:
"Cậu gọi điện đi." Sau đó xoay người đi thẳng.
Trịnh Vĩ không cần hỏi thêm cũng biết là Tả Dật bảo mình gọi cho ai. Anh từ trong túi lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số:
"Xin chào An Tổng."
Vì để thuận tiện cho kế hoạch điều tra nên Trịnh Vĩ và An kỳ đã trao đổi số điện thoại cho nhau để tiện bề liên lạc.
"Phó tổng Trịnh, có chuyện gì vậy?" Đầu dây bên kia An kỳ bắt máy.
"Cảm phiền An Tổng cùng chúng tôi đến Tâm Phúc một chuyến." Trịnh vĩ đi thẳng vào vấn đề.
An Kỳ nghe vậy bèn hỏi:
"Phát hiện thêm cái gì sao?"
"Đại loại vậy."
Phát hiện ra thêm được bằng chứng An Kỳ đương nhiên là vô cùng cao hứng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!