Chương 2: -Bách Dạ-

Người đàn ông đó có vóc dáng cao lớn, những đường nét trên khuôn mặt toát lên sự tinh tế nhưng lại ẩn chứa vẻ hoang dã, táo bạo. Sự hoang dã, táo bạo đó càng khiến cho người đàn ông trở thành tâm điểm, các cô gái chỉ hận không thể ngay lập tức sà vào lòng, tiếp cận làm quen. Quả thực khiến người ta phải trầm trồ. Mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo nếu như không nhìn vào đôi mắt của người đàn ông. Ánh mắt sắc bén, toát lên một tầng lạnh lẽo.

Không có chỗ cho sự nóng bỏng, tan chảy mà chỉ toàn là những ánh nhìn sắc lạnh khiến người khác phải lạnh gáy.

Cánh cửa bật mở, người đàn ông đi tới chỗ ba người bọn họ. Từng bước chân chắc nịch, không nhanh không chậm mà từ từ tiến tới. Anh dừng lại trước mặt An Kỳ, nét mặt mang theo sự tôn kính, cẩn trọng:

"Ông chủ bảo tôi tới đón tiểu thư."

Vì ở đây cách âm rất tốt nên những tiếng reo hò, sự náo loạn khi người đàn ông bước vào ở bên ngoài họ đều không nghe thấy cho đến khi cánh cửa mở ra. An Kỳ không cần nhìn thì cũng biết đối phương là ai.

Bị phát hiện rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi giọng nói đó cất lên.

"Được rồi, được rồi. Bách Dạ, tôi biết rồi." An Kỳ uể oải lên tiếng.

Bách Dạ là trở thủ đắc lực nhất của ba cô. Lúc đó Thương Thịnh chính thức lên sàn, mọi việc làm ăn đều thuận buồm xuôi gió. Hôm đó xe của An Trạch đi ngang qua một con ngõ nhỏ, dưới lớp cửa kính ông nhìn thấy một cậu thanh niên ngồi ôm đầu gối ở một góc giữa đám người trạc tuổi. Bọn họ bị những tên buôn trẻ vị thành niên bắt giữ, biến bọn trẻ thành công cụ kiếm tiền cho chúng, thành những kẻ trộm cắp.

Chúng đánh đập, hành hạ bọn trẻ hàng ngày điều này có thể nhận thấy ngay khi nhìn vào những vết thương lan ra khắp cơ thể.

Trong đó có Bách Dạ.

Anh Trạch nhìn chăm chăm vào những vết thương do bọn chúng để lại một hồi mới lên tiếng:

"Cháu bé, cháu tên gì?"

Cậu bé ngay lập tức lùi người lại về phía sau vài bước, lúc này mới ngước lên nhìn ông:

"Bách Dạ."

Giọng nói phát ra từ đứa bé mang theo sự cảnh giác, sợ hãi. Điều này An Trạch có thể cảm nhận được. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt Bách Dạ, ông thấy được sự lạnh lẽo, âm u trong đôi mắt ấy. Ánh mắt nhìn đó của Bách Dạ cho An Trạch thấy được sự hoang dã bên trong vẻ âm u đó. Ông bỗng chốc dâng lên sự xót xa.

"Cháu có muốn theo ta không?"

Không biết có phải vì vốn dĩ chất giọng của ông là trầm ấm hay không, nhưng sau khi ông nói ánh mắt của Bách Dạ nhìn ông lập tức thay đổi một cách nhanh chóng. Không còn sự lạnh lẽo, âm u ban đầu mà thay vào đó là sự ngỡ ngàng, bất ngờ vì từ trước đến nay chưa từng ai nói với anh bằng giọng điều như vậy cả.

"Cháu, cháu có thể không?" Vì quá ngỡ ngàng nên giọng nói của Bách Dạ có phần lắp bắp,

Nhận thấy được sự thay đổi của anh, An Trạch liền bật cười thành tiếng:

"Tại sao không? Đây là quyền quyết định của cháu mà."

Quyền quyết định của cháu.

Câu nói này luôn vang lên xoay quay trong ý thức của Bách Dạ cho đến tận sau này. Trước nay anh chỉ là làm theo lời người khác, mỗi khi phản kháng liền bị đánh đập, những vết tích trên người chính là bằng chứng xác thực nhất. Vì quá vui mừng nên anh cao giọng:

"Cháu đồng ý."

Câu nói vừa phát ra thì đã thu hút được sự chú ý của bọn buôn người. Chẳng là bọn chúng thấy chiếc xe của An Trạch đậu ngang trên địa bàn của họ nên chúng quay lại xem thì lại nghe thấy được câu nói vừa rồi của Bách Dạ.

"Mày muốn làm gì?" Giọng nói của tên cầm đầu cất ra.

Thấy bọn chúng quay về, Bách Dạ không tự chủ mà núp ngay sau lưng An Trạch, đôi mắt hoảng sợ. Thấy vậy, ông liền quay lại phía anh, bàn tay ấm áp to lớn xoa đầu anh:

"Có ta ở đây."

Xong ông quay lại nhìn đối phương nói bằng giọng đanh thép:

"Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!